Những vòng xe đạp quay tròn, con ngõ nhỏ trườn mình giữa xóm làng. Chiều cuối năm hun hút buồn.
Tết không có bánh chưng gia đình tự gói, bánh kẹo đắt tiền, chỉ đơn giản là một nhành đào, một nải chuối, một trái bòng (bưởi), mấy trái quýt được chưng gọn trên bàn thờ...
Đến nửa đêm tôi nghe tiếng chân chạy bên ngoài, như đoán ra có việc chẳng lành, tôi bật dậy, cả xóm đã chong đèn dầu đến nhà tôi tự bao giờ...
Bữa cơm ngày Tết ở một miền quê nghèo khó của gia đình khi tôi lên 6 tuổi rất đạm bạc, nhưng ngon lành. Tất cả đã đi vào ký ức của tôi không thể phai mờ.
Tôi luôn thầm ước có một lúc nào đó, cả nhà lại được quây quần nơi bến sông cũ với khuôn bánh in trắng phau phau, bên nồi bánh tét, bếp lửa hồng bập bùng thâu đêm...
Năm thứ 8 xa gia đình, vậy mà cứ mỗi lần nhắc đến Tết, lòng tôi lại nôn nao như một đứa trẻ. Với tôi, Tết là đầy ắp những hoài niệm của ngày xưa. Từng ấy năm xa quê nhưng xuân nào tôi cũng có mặt ở nhà.
Có thể trong ký ức của nhiều người, Tết là những chuỗi ngày được vui chơi thoải mái, được mặc những bộ đồ áo mới, được nhận lì xì… Còn với tôi, ngày Tết tuổi thơ gắn liền với những buổi chăn trâu trên cánh đồng.
Những làn gió biển nhẹ nhè thổi mang hương xuân đến mọi nhà, mọi người. Tôi thả người trôi theo cái không khí nhè nhẹ ấm áp ấy. Tôi nhớ những cái Tết của năm tháng tuổi thơ.
Lại một cái Tết đang về trước cửa! Úp hai bàn tay vào mặt ta khóc nức nở một hồi, để rồi tinh thần cảm thấy thoải mãi, nhẹ nhõm hơn. Chỉ một thoáng bất chợt nghĩ về mi thôi mà những hình hài của mi lại đầy ắp trong ta.
Trong ký ức nhỏ bé của tôi, Tết là ngày trẻ con được nghỉ học, được bố mẹ dẫn đi sắm đồ và được xúng xính quần áo mới đi nhận lì xì...
Tết! Một từ thật đơn giản nhưng mỗi khi nhắc đến lòng tôi lại dâng lên nhiều cảm xúc. Kỷ niệm thời thơ ấu một thời thật khó quên.
Hàng năm, bác Ngọc vẫn về thăm gia đình vào ngày giỗ bà. Tôi công tác xa nhà nên không gặp bác, nhưng những con hạc giấy của mùa xuân năm xưa vẫn theo tôi như một niềm tin vào cuộc sống không bao giờ vơi cạn.
Dù cuộc sống có biết bao bộn bề lo toan, mỗi khi Tết đến xuân về, khi cả gia đình quây quần quanh nồi bánh chưng, những đứa trẻ phấn khởi chạy lăn xoăn, cái cảm giác ấm áp, vui vui chợt ùa về trong tôi.
Những hồi ức ngắn trong tôi về cái Tết cổ truyền, cái Tết mà người ta đang có ý muốn xóa bỏ nó đi. Mỗi khi Tết đến, tôi đều thầm ước mong, năm mới đến, tình cảnh gia đình sẽ cải thiện đi phần nào...
Thật là hạnh phúc cho những đứa trẻ có một miền quê, để mỗi khi hè về, Tết đến lại được sung sướng reo lên "về quê nào". Mẹ đã có một miền quê như thế…
Mỗi thời khắc giao thừa đến, lòng tôi lại trào dâng một cảm giác bâng khuâng, trống trải. Tiếng pháo nổ vang trời, tôi cảm thấy xao xuyến và nước mắt cứ rơi. Khi ấy là lúc tôi hướng về mẹ với niềm đau đáu khôn nguôi.
Không biết từ bao giờ, trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người vẫn man mác, vấn vương những buổi chiều xuân xa xưa thời thơ ấu, ở một nơi chốn nào đó mà ta thường trân trọng thân thương gọi là quê hương, quê mẹ hoặc quê nhà!
Hôm nay, tôi vô tình đọc được bài viết "Mẹ với nửa ngày Tết quê nghèo" mà thấy sao giống câu chuyện của mình quá.
Tôi vẫn ao ước chiều hai tám Tết được cùng mẹ thảnh thơi ngắm chợ hoa xuân, mua chiếc bóng bay to đùng, để được chìm đắm trong hương vị Tết quê nhà.
Con vẫn thường xuyên đi chùa cầu xin phật tổ hiển linh độ cho bố mẹ, gia đình mình và tất cả mọi người có một cái Tết ấm áp , sum vầy...