20 năm từ ngày rời quê nội An Giang để về Cần Thơ sinh sống, học tập, đến nay, tôi đã tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn dịnh và trở về thăm nội...
Trước khoảnh khắc thiêng liêng khi đất trời chuyển mình vào xuân, trong mỗi tâm hồn là một dòng suy nghĩ với vô vàn cảm giác đan xen khó tả.
Thấm thoắt đã 10 năm tôi ăn Tết xa nhà. Tết phương Nam với hoa mai và nắng, bên gia đình nhỏ, vật chất tương đối đủ đầy, nhưng mỗi độ Tết đến xuân về, lòng tôi lại ngập tràn nỗi nhớ mùa Tết ấu thơ trên đất cố hương.
Mỗi lần Têt đến, xuân về, lòng tôi bồi hồi nhớ xuân xưa, nhớ cánh diều được làm bởi chúng tôi.
Trưởng thành ở một miền quê được thiên nhiên đặc biệt ưu đãi, tuổi thơ tôi cùng lớn lên với những cánh đồng, với con người cần cù, chịu khó. Giờ đã trải qua 20 cái Tết nhưng tôi vẫn thèm khát cái cảm giác nô nức cái thời lên tám, lên chín.
Giáp Tết, đi mua sắm, những phong bao "lì xì" in hình hai đứa trẻ xinh đẹp luôn gây sự chú ý cho tôi. Nỗi nhớ ba, mẹ và thời ấu thơ khó khăn lại hiện về...
Trong ký ức của tôi, Tết là sự sum vầy bên gia đình, bà con dòng họ, là mùi bánh tét không thể nào quên của bà nội tôi.
Khi con chim én chao nghiêng đôi cánh, hoa cà phê nở trắng đồi, đó là lúc báo hiệu mùa xuân về.
Lần đầu tiên tôi được cùng bà nội đi bán hoa ở chợ, cái cảm giác bồi hồi, nao nức làm tôi nhớ mãi và tận sâu trong tôi biết được mình thương ông, bà rất nhiều.
Tết bao giờ cũng là cái gì đó nôn nao, thiêng liêng và ấm cúng với tôi. Từ lúc bé thơ đến khi trưởng thành, bao giờ tôi cũng chờ mong háo hức Tết.
Nồi bánh chưng ngày Tết có sức hút đặc biệt đối với những đứa trẻ như tôi. Gần đến những ngày gói bánh, mấy anh em tôi đã quẩn quanh chân bố chỉ để hỏi về những chiếc bánh rùa.
Tết là cái gì đó thiêng liêng lắm trong tâm trí tôi và dù hôm nay tôi đã lớn, đã trưởng thành nhưng mỗi khi Tết tới gần, lòng vẫn thấy nao nao, bâng khuâng một cảm xúc khó tả, chợt vui như trẻ thơ vậy và nhớ về Tết năm xưa.
Gần hai mươi năm trôi qua, nhưng mỗi khi mai vàng khoe sắc tôi lại ngẩn ngơ nhớ về những mùa Tết ấy - những mùa Tết tuổi thơ…
Tết Nguyên đán là ngày lễ quan trọng và thiêng liêng nhất đối với mỗi chúng ta, bởi nó không chỉ là ngày sum họp, ngày đoàn tụ xa, gần mà còn là ngày để tưởng nhớ, biết ơn ông bà tổ tiên.
Tết trong ký ức trẻ thơ của mình là gì nhỉ? Là một ngày mùa đông rất lạnh, thấy cây đào trước sân nở bung ra một bông hoa màu hồng thắm, thích thú reo ầm ỹ khắp nhà "Bố ơi, mẹ ơi, hoa đào nở rồi kìa. Tết đến nơi rồi...".
Hồi đó không cần đợi ông Táo về trời đám tụi tui mới nôn Tết, mà chỉ cần dây pháo của mấy tiệm may nổ đì đùng trước cửa ngày cúng tổ thợ may 12 tháng chạp là trong lòng đã nhấp nhổm rồi!
Đối với một đứa trẻ, Tết năm nào cũng vui vì được quây quần bên gia đình, được yêu thương bởi có cha và mẹ. Nhưng với con, Tết năm ấy lạnh lẽo quá, buồn tẻ quá bởi đó là Tết đầu tiên con không có cha.
Tết tha hồ mà nhận tiền lì xì nhé. Tiền ấy tất nhiên cuối cùng cũng được sung vào túi áo bố, nhưng nếu tôi có giấu đi mấy đồng giành mua bóng bay thì làm sao bố biết?
Với tôi, đó là một cái Tết quê vô cùng đặc biệt và ấn tượng, lần đầu tiên được đón Tết ở làng quê, được tận mắt chứng kiến và còn được chơi trò chơi dân gian, cũng lần đầu tiên được biết phong tục kiêng kỵ của người dân ngày Tết.
Từ ngày tôi còn bé, bố đã nỗ lực để tạo thành một thói quen họp mặt gia đình vào mỗi tuần và những dịp đặc biệt.