Khi bạn càng lớn, tết đến với bạn cũng trưởng thành hơn, đĩnh đạc hơn như chính con người bạn vậy.
Sài Gòn vào xuân, không khí se lạnh, ngoài đường những chiếc áo ấm đầy đủ màu sắc chạy vụt qua ở khắp nơi. Buổi sáng, nhiệt độ thấp hơn làm cho người ta cứ muốn vùi mình trong mền không dậy và trong đầu thì ước mong cho khoảnh khắc ấy dừng lại thật lâu.
Tháng chạp trông vậy mà lùi lũi trôi đi, ngoảnh đi ngoảnh lại hơi Tết đã tràn đến ngõ. Lòng bùi ngùi và thèm biết bao cái chộn rộn của những chiều cuối năm ngày cũ.
Những cái Tết sau hay nhiều năm sau nữa, liệu tôi có còn đủ thời gian, sức khỏe để chuẩn bị thật chu đáo cho ngày Tết và liệu các con tôi có còn giữ được truyền thống Tết như ông bà, bố mẹ.
Chợ Tết ở quê cũng có hoa tươi, cây cảnh, thược dược, đào, quất, mai vàng, hạt hướng dương… nhưng có một cái gì đó đặc chất quê không thể phai mờ trong tâm trí.
Dù quê tôi không còn như xưa nữa, cánh đồng không còn trơ gốc rạ, những món ngon không còn đợi ngày thưởng thức, bạn bè cũng chẳng còn ai để tụ tập, nhưng đâu đây trong tôi tất cả vẫn như còn đó.
Giao thừa là giây phút mà "cô nàng mùa xuân" yểu điệu, duyên dáng, thướt tha nhón gót bước qua đường biên của phút giao mùa.
Năm nay tôi 16 tuổi. Những ngày gần Tết tôi cảm thấy hơi bâng khuâng. Tôi nhớ đến những mùa Tết năm xưa và những ngày cả nhà cùng nhau tề tựu nấu bánh chưng, vui vầy mấy ngày Tết ấm cúng bên nhau...
Tết ở quê đơn giản mà đầm ấm. Tết rất vui vì tất cả anh em, dù đã có gia đình con cháu, đều như nhỏ bé trước ba má. Và dù ba má đang ở tuổi "mùa đông của cuộc đời", nhưng vẫn cố gắng tươm tất lo xuân cho con cháu.
Tôi muốn viết nhiều về kỷ niệm Tết tuổi thơ nhưng lòng bất chợt khựng lại, bởi còn đó những con người không có Tết, không có kỷ niệm tuổi thơ hoặc có nhưng rất mơ hồ vì họ đều là những đứa trẻ đường phố.
Một chút không khí Tết ở xứ Huế với chút se lạnh lan tỏa và chút nắng nhẹ đủ làm vương vấn tâm hồn người xa xứ... Tết còn là những giây phút ấm áp và thiêng liêng khi được quây quần, đoàn tụ bên gia đình và người thân...
Câu chuyện tôi kể xảy ra cách đây khoảng 25 năm. Lúc đó, tôi còn bé nhưng dường như cứ đến Tết, những kỷ niệm đó lại ùa về. Tôi muốn gửi tặng câu chuyện này đến bà nội, bố mẹ, em trai như để mãi nhớ về quá khứ xa xôi…
Tôi nhớ mùi thơm cỏ hoa, nhớ mùi sương lạnh mỗi sớm mai nơi phố núi, nhớ mái nhà nhỏ và cột khói rêu xanh hun màu trong ký ức... Và tôi nhớ Tết! Thế mới biết trong nỗi nhớ có muôn vàn nỗi nhớ...
Với nhiều người, Tết là một dịp vui vầy, sum họp trọn vẹn, những ngày nghỉ thú vị hay những chuyến du lịch khắp mọi miền. Nhưng, với mẹ, Tết chỉ hiện diện trong buổi sáng ngày mồng một đầu năm.
Tôi đã trải qua hai mươi năm đón Tết nơi đất khách quê người. Thời gian dài đằng đẵng nhưng tôi chưa một lần bước về nơi chôn rau cắt rốn, về đón cái Tết của ân tình sâu nặng...
Ngày còn bé, khái niệm về Tết của tôi rất mơ hồ. Tôi chỉ biết, Tết là tôi được nghỉ học dài ngày, được ăn uống đủ loại "cao lương mỹ vị", nào bánh chưng bánh tét, nào dưa hành củ kiệu...
Mẹ từng là một đứa trẻ, đã có được cảm giác "thèm Tết" vì thèm thịt kho hột vịt, dưa hấu và thích được lì xì để có tiền mua đồ chơi và đồ dùng học tập...
Nếu có ai đó cho một điều ước, tôi xin ước được trở về với tuổi thơ. Ở nơi đó, tôi có một cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc và giản dị bên gia đình, có những cái Tết thật ý nghĩa và ấm cúng biết bao.
Tuổi thơ tôi lớn lên trong những mùa cải Tết, trong những âu lo và cơ cực của ba mẹ. Giờ tôi lại nhớ, nhớ lắm mỗi khi tháng chạp về...
Mới đó mà đã tám năm không có em bên cạnh. Vậy mà cả nhà cứ ngỡ em vẫn còn quanh quẩn đâu đây...