Thế là Tết lại sắp cận kề, cái lành lạnh của thời khắc đất trời chuyển mình làm cho cảm giác nhớ nhà cứ ùa về, len lỏi mọi ngóc ngách.
Lâu lắm rồi, dường như với tôi đã không còn có Tết nữa… Nhưng những ngày Tết xưa khi còn mẹ, luôn là một dấu ấn sâu đậm, không bao giờ phai nhạt trong lòng tôi.
Pháo Tết rền vang chào năm mới với khung cảnh xuân sang thật hữu tình. Nhà nhà sum họp bên mâm cỗ để đón chào mùa xuân mới.
Tết đến trên vùng quê nghèo nhưng thật ấm cúng, giản dị. Đối với tôi đó là những cái Tết để nuôi dưỡng ước mơ tuổi thơ và vun đắp cho sự trưởng thành bản thân và học được bài học làm người sâu sắc...
Trước khi lấy chồng và có một gia đình nho nhỏ của riêng mình, bao giờ cũng thế, cứ sáng 29 Tết là tôi có mặt ở nhà, dù công việc có bộn bề đến đâu. Về nhà để tận hưởng một cái Tết trọn vẹn yêu thương.
Đây là câu chuyện khi tôi còn bé, có một người nước ngoài cùng với gia đình tôi đón Tết cổ truyền, xung quanh vị khách này có rất nhiều câu chuyện thú vị. Những kỷ niệm về Tết năm đó vẫn còn in rất đậm trong ký ức tôi.
Ngày Tết của tôi gắn liền với những kỷ niệm về mẹ, người đã rời xa chúng tôi được gần 100 ngày.
Tết trong ấu thơ tôi là những kỷ niệm được đón Tết bên người thân, bạn bè. Đó là những khoảnh khắc ấm áp và tuyệt vời khi nhận được tiền mừng tuổi, được ngồi bên bếp lửa trông nồi bánh chưng Tết...
Bạn đừng ngạc nhiên, khi với bạn xuân là hạnh phúc còn với tôi xuân chất chứa cả nụ cười và những giọt nước mắt nóng hổi.
Cứ mỗi lần Tết đến, lòng tôi lại trào dâng một nỗi nhớ nhung khôn tả. Nhớ về quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn. Tôi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ gắn với ngày Tết cổ truyền của dân tộc. Những kỷ niệm ấy thật đậm chất dân dã.
Thế là Tết lại về, cả xóm của tôi lại chuẩn bị gói bánh để ăn trong dịp Tết, lòng lại chợt dâng lên nỗi nhớ, nhớ về bà nội của tôi.
Với tôi, Tết là miền ký ức ngày thơ bé trong như những giọt sương đọng lại trên cánh đào rừng mỗi sớm mùa xuân. Tết là bao kỷ niệm ấp ủ, đẹp nhưng đôi khi vẫn khiến tim mình nhoi nhói đau…
Những năm sau này, con sẽ ăn Tết ở một đất nước khác, nước Australia xinh đẹp, nơi con sinh ra và có thể sẽ sống phần lớn cuộc đời ở đó...
Thế là 32 năm trôi qua, 30 mùa xuân tôi được đón Tết cùng gia đình và bà ngoại. Dù đi học hay đi làm xa đến mấy, tôi luôn mong Tết để được về quê, sum họp gia đình và gặp ngoại.
Mỗi khi Tết đến, con lại thấy mẹ vất vả nhiều hơn. Con ước gì mình thật mau lớn để phụ giúp mẹ. Với con, mẹ là một thế giới và là một bà tiên.
"Quê hương là chùm khế ngọt... cho con trèo hái mỗi ngày". Thật vậy, mỗi lần được về quê đón Tết là nỗi niềm hạnh phúc dâng trào trong tôi và những hình ảnh về chuyến xe định mệnh của cái Tết năm ấy lại ùa về.
Chưa bao giờ con nói rằng con yêu mẹ, chưa bao giờ con gái hôn lên má mẹ để tỏ lòng biết ơn, nhưng trong tâm khảm con, mẹ mãi là người vĩ đại nhất. Con yêu mẹ nhiều lắm.
Dù đã trải qua biết bao năm, nhưng cứ mỗi dịp xuân về, Tết đến là lòng tôi lại trào dâng nỗi nhớ nhung về hình ảnh cái Tết của những ngày xa xưa…
Tết sắp đến rồi! Tết đến, cái tuổi 40 cũng đang gấp nghé ngoài ô cửa. Ấy vậy mà mỗi mùa xuân về lòng vẫn cứ thấy xôn xao.
Trời chiều, nắng vàng buông nhẹ, đâu đó những cánh chim én đang chao lượn trên không trung, len lỏi qua những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn đang dần tắt lịm, báo hiệu một mùa xuân nữa lại về.