Tết về, chị em chúng tôi cũng như những đứa con nít đồng trang lứa ngày ấy và nào có biết suy nghĩ gì sâu xa.
Tôi bỗng thèm quá những cái Tết của ngày xưa, ước gì mình chưa lớn, chưa có gia đình riêng, chưa bộn bề lo toan để có thể đón Tết nhiều hăm hở, ao ước, vô tư trong sáng và thật sự "vui như Tết".
Mỗi khi Tết đến, tôi lại có thói quen dạo bộ ngắm phố phường, chợ, hoa, người mua kẻ bán. Đó dường như là thói quen chung thủy của riêng tôi. Thói quen chung thủy đó tôi may mắn được "thừa kế" từ bố tôi.
Bao nhiêu cái Tết đi qua không có sự hiện diện của cành đào trong ngôi nhà của tôi. Nhưng ngoài kia, hoa vẫn khoe sắc với đất trời mùa xuân. Và đã xa lắm tuổi thơ, nhưng tôi vẫn không quên được nỗi khao khát thơ trẻ ngày ấy.
Xuân năm nay con mua vài hộp mứt, hũ kiệu nhỏ và kho nồi thịt, món kho mà cả đời con vẫn không tìm thấy vị ngon như khi mẹ nấu...
Người ta vẫn thường hay bảo Tết không phải là những ngày mùng, Tết là những ngày cuối năm rộn ràng cho đến giao thừa.
Nhớ năm nào còn thơ bé, cứ chuẩn bị đến Tết là gia đình tôi lại sum vầy đông đủ, chào đón mùa xuân mới.
Tết tuổi thơ em không ảnh, không phim để mà hoài niệm. Nhưng những gam màu, hương sắc và âm thanh ngày Tết là những gì tươi vui và ấm tình nhất trong tâm tưởng của em.
Với nhiều người, Tết không hồn nhiên, vô tư như trẻ nhỏ. Tết đến với nhiều lý trí, với trách nhiệm hơn, người ta cũng yêu Tết một cách đằm thắm và sâu sắc hơn.
Nắng lên, gió thổi, nước biển mặn chát, thuyền lắc lư trên từng ngọn sóng, như đang nhảy nhót theo một điệu nhạc xuân không lời do thiên nhiên ban tặng với làn điệu nhấp nhô, nhấp nhô lan xa mãi không dứt…
Mỗi năm Tết đến xuân về, ngoài những món truyền thống mang đậm hương vị quê hương, đất nước, gia đình chúng tôi lại háo hức, chờ đợi chuẩn bị làm món nem chua, đặc sản của xứ Thanh quê tôi.
Nhà không nghèo và cũng chẳng giàu, nhưng đủ để mỗi năm Tết đến đều có bánh chưng, thịt mỡ, dưa hành và một khoản tiền lì xì nho nhỏ cho hai chị em.
Với tôi, những cái Tết tuổi thơ gắn liền với hình ảnh của bà nội. Dù bà không còn nữa, nhưng tình yêu thương, sự đảm đang của bà thì vẫn còn ở lại mãi trong trái tim tôi.
Bây giờ nó đã lớn, cuộc sống cũng tất bật và hối hả hơn. Nhưng mỗi khi Tết đến, lòng nó lại nôn nao nhớ về những năm tháng tuổi thơ nơi miền quê nghèo lam lũ...
Tết xưa như một bức tranh dân gian đủ sắc màu, cảnh chợ quê thân thiện, những câu đối đỏ giăng đầy trước lều chợ, những bánh pháo chuột treo lủng lẳng đung đưa trước gió…
Tết đến rồi đi như người dưng qua ngõ. Trẻ con cũng chẳng háo hức gì. Ngày thường, chúng đã muốn gì được nấy rồi. Tết bây giờ chỉ là một tuần nghỉ có lương.
Với mọi người, Tết có thể gắn liền với ký ức về nồi bánh chưng nghi ngút khói, với vị cay cay của củ hành, củ kiệu muối dưa. Nhưng với tôi, Tết gắn liền với những mùi thơm của hương nước lá mùi mẹ nấu.
Khi gia đình khó khăn, chia ly, tôi phải sống xa mẹ. Tết năm lớp 12 về quê thăm mẹ, tôi mới hiểu được ý nghĩa của sự sum vầy, đoàn viên mỗi khi Tết về.
Đã 20 năm xa quê, nhưng mỗi độ xuân về tôi hay kể cho các con nghe về Tết ngày xưa, để con hiểu thêm về phong tục quê mình và cũng để vơi đi nỗi nhớ quê trong tôi.
Đã 30 cái tết trôi qua, nhưng đây là mùa xuân buồn nhất trong cuộc đời. Những mùa xuân đã trôi qua bao giờ cũng để lại kỷ niệm êm đềm và đẹp đẽ, nhưng Tết này sẽ có những giọt nước mắt, sự tiếc nuối, cô đơn và trống vắng đến sợ.