Hôm qua tôi đã làm điều có lỗi với vợ. Cô đồng nghiệp nói thấy vui lắm vì được ở bên tôi.
Chưa một lần anh gọi điện hay nhắn tin cho tôi ngoài giờ làm việc, đặc biệt là các ngày cuối tuần.
Anh nói cảm thấy có khoảng cách với tôi, nhiều khi muốn ôm hôn tôi nhưng lại không làm được.
Cuối cùng tôi cũng có con với anh, anh không chối bỏ mà rất vui mừng, còn hôn lên bụng tôi và đưa tôi đi khám.
Tôi là giáo viên, anh ta giang hồ, bản thân cố dằn lòng để không đi quá sâu nữa dù chúng tôi đã quá giới hạn đôi lần.
Vợ và gia đình khuyên tôi hết lời, tôi đã quay về nhưng tâm trí bây giờ chỉ nghĩ tới người tình.
Từng đêm trong giấc mơ, hình bóng, nụ cười, mùi hương trên áo anh cứ dày vò trái tim bé nhỏ của tôi.
Đêm đến chồng cứ lạnh lùng đi xem phim rồi ngủ, mặc tôi mặt buồn xị. Còn tôi khó chịu bứt rứt chẳng thể ngủ nổi.
Cô ta có chồng chu cấp tài chính, có chồng tôi để chia sẻ tình cảm. Tôi làm gì sai mà người đau khổ lại là tôi?
Tôi muốn biến tình cảm này thành một tình cảm trong sáng chứ không phải tình cảm nam nữ. Tôi thấy mình thật tồi tệ.
Không nói thì bức xúc, nói thì chẳng biết làm thế nào, sợ gia đình họ tan vỡ, mình lại rắc rối.
Anh tuyên bố một là ly hôn, hai là sống chung nhà nuôi con, tôi có thể yêu bất cứ ai tôi muốn, không ngủ chung giường.
Em hay mơ tưởng lấy chồng có nhà lầu, xe hơi. Tôi biết em đã thay lòng nhưng trong tim vẫn có tôi.
Tôi tưởng tượng em buộc phải ngủ với một người làm em đau khổ, người em không còn yêu và chỉ còn trách nhiệm.
Anh chứng minh tình cảm với tôi bằng cách gọi cho chị khi tôi bên cạnh và nói với chị những lời đau nhói.
Thời gian duy nhất trong ngày tôi được sống thật với lòng mình là quãng đường gần 30km từ cơ quan về đến nhà, cứ lên xe là tôi khóc.
Nhiều đêm trằn trọc, tôi ước mình có thể đến vùng đất mới, rũ bỏ toàn bộ những mặc cảm và sự uất hận bị vợ phản bội.
Em nói vẫn còn yêu tôi, lúc đó chỉ vì nghĩ tôi không quan tâm em nên mới nói chia tay thôi.
Hơn 2 năm lấy vợ không sinh được con, anh Trung cặp bồ và có con trai. Nhưng mọi thứ nằm ngoài tầm tay anh từ đó.
Đáng lý vợ tôi phải thấy được sự rộng lượng, bao dung của chồng mà thay đổi bản thân, tiếc thay mọi thứ vẫn vậy.