Quê hương tôi hiện lên như một giấc mơ. Miền tuổi thơ bỗng đâu ùa về đến lạ. Cảnh vật quê tôi đổi thay nhiều lắm. Hai mươi năm ròng rã đã trôi qua. Thoắt cái, tuổi đã về… Tôi bồi hồi nhớ lại tuổi thơ chứa chất tình làng quê.
Mỗi lần chạm đến từng chiếc đế đèn, lư trầm… ánh dấu vết thời gian, tôi lại thấy lòng mình chùng lại trong nỗi buồn rưng rưng. Tôi nhớ cha!
Cứ mỗi mùa xuân đến tôi lại nhớ tới ngoại. Tôi nhớ cả những mùa xuân tuy thiếu thốn, nhưng chan hòa hạnh phúc.
Như nhiều gia đình khác, giao thừa đến là lúc mẹ dọn mâm cỗ lên ban thờ tổ tiên để bà tôi làm lễ cúng. Khi bà thành tâm khấn vái, tôi có cảm tưởng như sự trang trọng linh thiêng bao trùm cả ngôi nhà.
Ngoài trời xôn xao gió lộng, đủ để cảm nhận rõ cái không khí của năm mới. Nhìn xa những khoảng không hư ảo trong màn sương trắng xóa, quê hương tôi đang độ vào xuân.
Những mùa Tết tuổi thơ bao giờ cũng đẹp và lung linh nhất. Càng gần đến Tết tôi lại càng háo hức ngóng chờ. Năm nào mẹ cũng mua cho tôi một bộ quần áo mới, một đôi dép mới và một cái mũ len mới để chưng diện ngày Tết.
Mỗi lần Tết đến mình lại muốn "xin một vé đi tuổi thơ" để được mong chờ những chiếc áo mới, được ăn ngon hơn ngày thường...
Mười bảy mùa xuân trôi đi trong thầm lặng và mùa xuân thứ mười tám đang về. Xuân này gia đình ta lại thiếu vắng bóng ông.
Tuần học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, nhiều trường mầm non và tiểu học có chương trình học giúp bé tìm hiểu phong tục ngày Tết như khám phá các trò chơi dân gian, món ăn ngày Tết, gói bánh chưng, làm thiệp...
Những mùa xuân thơ ấu của tôi đều ở bên bà ngoại, trong ngôi nhà có khu vườn rộng, cây cối xanh um bóng mát, bên sông Hương chảy ngang thôn Vỹ Dạ hiền hòa.
Mùa xuân này sẽ là dịp để những cái nắm tay thêm chặt sau một khoảng thời gian vắng bóng…
Tết, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên náo nức đón Tết. Con lớn dần lên từ lúc nào trong vòng tay mẹ và những bài học giản dị thuở thiếu thời...
Bà ơi hôm nay là ngày Tết 23 âm lịch và cháu trai của bà đã lớn thật rồi ạ. Cháu đã phụ bố mẹ làm mâm cỗ cúng gia tiên rồi đó, cháu vui lắm bà ơi. Nhưng bên cạnh niềm vui thì lại có cả những nỗi buồn bà ạ.
Gần một tuần nữa là Tết rồi. Thời gian trôi nhanh quá. Những ngày Tết đầm ấm bên gia đình, bạn bè thân thiết lại sắp đến.
Nhiều sáng tháng chạp, trời lạnh quá, con tỉnh giấc, co ro trong chăn, hé mắt nhìn ra ngoài, thấy bố mẹ trùm tấm vải mưa mỏng, rồi đạp xe đi khi trời còn tối như mực, mà nước mắt cứ chảy mãi...
Đêm 30, giao thừa, bố tôi lặng lẽ ra ngoài đồng tất tả gánh đầy 2 thùng nước, đổ đầy chiếc vại trước hiên nhà với niềm mong ước giản dị "năm mới tiền bạc tràn trề như nước…"
Có thể tôi khác mọi người, tôi không thích mùng 1, mùng 2 hay mùng 3... tôi chỉ thích Tết của những ngày chuẩn bị và tôi thèm cái không khí tất bật, náo nhiệt của gia đình khi cùng nhau làm việc.
Xuân đoàn tụ, Tết sum vầy. Tết nào, xuân nào cũng vui, cũng đẹp, cũng được mọi người chờ đợi và đón nhận trong niềm háo hức, bồn chồn...
Tết năm nay, con sẽ không để bố mẹ phải vất vả nữa. Con sẽ gói bánh thay bố, hầm măng thay mẹ, chính tay mình lo cho bố mẹ một cái Tết đầm ấm, vui vẻ mà ba năm nay con đã không làm được.
Mấy hôm sau, hết Tết rồi, tôi thấy mẹ thằng Tùng sang nhà tôi chơi và trách mẹ tôi vì việc tôi sang nhà nó xông đất đầu năm, làm cho nhà nó xui xẻo...