Bà ơi hôm nay là ngày Tết 23 âm lịch và cháu trai của bà đã lớn thật rồi ạ. Cháu đã phụ bố mẹ làm mâm cỗ cúng gia tiên rồi đó, cháu vui lắm bà ơi. Nhưng bên cạnh niềm vui thì lại có cả những nỗi buồn bà ạ.
Tết, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ những năm tháng tuổi thơ hồn nhiên náo nức đón Tết. Con lớn dần lên từ lúc nào trong vòng tay mẹ và những bài học giản dị thuở thiếu thời...
Mùa xuân này sẽ là dịp để những cái nắm tay thêm chặt sau một khoảng thời gian vắng bóng…
Những mùa xuân thơ ấu của tôi đều ở bên bà ngoại, trong ngôi nhà có khu vườn rộng, cây cối xanh um bóng mát, bên sông Hương chảy ngang thôn Vỹ Dạ hiền hòa.
Tuần học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, nhiều trường mầm non và tiểu học có chương trình học giúp bé tìm hiểu phong tục ngày Tết như khám phá các trò chơi dân gian, món ăn ngày Tết, gói bánh chưng, làm thiệp...
Mười bảy mùa xuân trôi đi trong thầm lặng và mùa xuân thứ mười tám đang về. Xuân này gia đình ta lại thiếu vắng bóng ông.
Mỗi lần Tết đến mình lại muốn "xin một vé đi tuổi thơ" để được mong chờ những chiếc áo mới, được ăn ngon hơn ngày thường...
Những mùa Tết tuổi thơ bao giờ cũng đẹp và lung linh nhất. Càng gần đến Tết tôi lại càng háo hức ngóng chờ. Năm nào mẹ cũng mua cho tôi một bộ quần áo mới, một đôi dép mới và một cái mũ len mới để chưng diện ngày Tết.
Ngoài trời xôn xao gió lộng, đủ để cảm nhận rõ cái không khí của năm mới. Nhìn xa những khoảng không hư ảo trong màn sương trắng xóa, quê hương tôi đang độ vào xuân.
Như nhiều gia đình khác, giao thừa đến là lúc mẹ dọn mâm cỗ lên ban thờ tổ tiên để bà tôi làm lễ cúng. Khi bà thành tâm khấn vái, tôi có cảm tưởng như sự trang trọng linh thiêng bao trùm cả ngôi nhà.
Cứ mỗi mùa xuân đến tôi lại nhớ tới ngoại. Tôi nhớ cả những mùa xuân tuy thiếu thốn, nhưng chan hòa hạnh phúc.
Mỗi lần chạm đến từng chiếc đế đèn, lư trầm… ánh dấu vết thời gian, tôi lại thấy lòng mình chùng lại trong nỗi buồn rưng rưng. Tôi nhớ cha!
Quê hương tôi hiện lên như một giấc mơ. Miền tuổi thơ bỗng đâu ùa về đến lạ. Cảnh vật quê tôi đổi thay nhiều lắm. Hai mươi năm ròng rã đã trôi qua. Thoắt cái, tuổi đã về… Tôi bồi hồi nhớ lại tuổi thơ chứa chất tình làng quê.
Nếu có ước muốn trong cuộc đời này và nếu thời gian trở lại, tôi ước muốn nhất ngay lúc này đây có thể về đón Tết cùng gia đình thân yêu.
Mỗi độ xuân về, trong tâm hồn tôi trỗi dậy biết bao kỷ niệm một thời thơ ấu. Dù ngày nay cuộc sống no đầy và tiện nghi mọi bề, song tự đáy lòng tôi vẫn thèm lắm cái hương vị của những ngày chộn rộn đón tết ở làng quê...
Hàng năm, khi những cơn gió làm rụng mấy trái me chín xuống sân nhà, khi má nướng những chiếc bánh tráng để cúng đưa ông Táo, khi ghe về tấp nập trên bến là lòng tôi lại thấy nôn nao, chờ đợi mùa vui của đất trời. Tết đã về...
Cái Tết ngày xưa với những ký ức còn đọng mãi trong tâm trí của mỗi người. Hãy cùng nhau quay về ngày xưa để cảm nhận...
Xuân về, hoa mai vàng nở khắp mọi nơi cùng những chiếc bánh chưng thơm mùi nếp mới khiến lòng tôi nhớ mẹ nôn nao.
Hôm nay là ngày cúng đưa ông bà, ngày tảo mộ. Nhớ lại cái Tết cổ truyền ngày xưa, từ khoảng đầu tháng chạp, bà ngoại đã bắt đầu làm dưa kiệu. Bà bảo không thích mua bên ngoài vì cho rằng không ngon.
Từ ngày ba đi, con không được gặp ba trong những ngày đầu năm mới. Bởi ba con là người lính nơi hải đảo xa xôi, làm nhiệm vụ canh giữ biển trời tổ quốc.