Tôi là nam, vừa qua tuổi 30, độc thân, có nhà, có xe, thu nhập thụ động khoảng 50 triệu đồng một tháng từ việc cho thuê bất động sản.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở miền Bắc, không tìm được việc làm nên chủ yếu ở nhà bố mẹ, thỉnh thoảng đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Tôi loanh quanh ở những quán cà phê ngay góc đường, nhìn người ta xuôi ngược trên hành trình mưu sinh.
Vợ chồng tôi đều 32 tuổi, quê ở một tỉnh ven biển miền Trung, sau cưới cả hai vào Sài Gòn làm công nhân.
Tôi là nữ, 28 tuổi, đang làm nhân viên bán hàng, gọi tắt là PG, người đại diện thương hiệu, cho một hãng điện máy khá nổi tiếng.
Tôi là nam, 30 tuổi, quê ở Quảng Bình, vừa đi xuất khẩu lao động Nhật Bản về, kết hôn sáu tháng, chưa tìm được việc làm.
Tôi có chồng và con gái hơn ba tuổi, tốt nghiệp cao đẳng quản trị kinh doanh, từ nhỏ được gia đình bao bọc, không phải lo lắng gì.
Nhiều lao động cho biết rất khó tìm lại công việc trong bối cảnh đa số doanh nghiệp giảm quy mô, không có kế hoạch tuyển dụng.
Đầu năm nay tôi vay một số nguời làm chung công ty một ít tiền để chi tiêu vì có khoản nợ phải trả, lương không đủ gồng gánh.