Một người đi bán hoa thực tế phải nuôi bảo kê, chăn dắt, môi giới, thậm chí còn dính vào lô đề, bài bạc, nghiện ngập nên rất khó bỏ nghề để hoàn lương.
Nhìn ba mẹ sớm hôm tảo tần mà thấy mình vô dụng lắm. Đôi lúc muốn buông xuôi tất cả nhưng hình ảnh ba mẹ lại ám ảnh, tôi không thể sống ích kỷ.
Dạo này vợ chồng tôi cứ lục đục về vấn đề tài chính, chồng xem thường tôi vì suốt ngày ở nhà chẳng làm gì.
Ngày nào tôi cũng tranh thủ lên mạng kiếm việc nhưng rất khan hiếm, nếu có cũng toàn việc thời vụ.
Tôi là một người đàn ông trung niên, lao động tự do, quê ở tỉnh lẻ không xa Hà Nội.
Tôi là tác giả bài: "Hết tiền cầm cự qua mùa dịch", xin ghi nhận những ý kiến của mọi người.
Tôi ở miền Tây, hướng nội, khả năng giao tiếp kém, ít bạn bè. Tôi không nhậu, không hút thuốc, không cờ bạc, chưa dám thương ai.
Tôi là lái xe cho công ty tư nhân, chưa vợ con, có vài khoản nợ tổng cộng gần 60 triệu.
Từ khi có dịch Covid-19, ngành khách sạn của tôi tại Đà Nẵng vốn được đánh giá cao nay trở nên ảm đạm, tôi rơi vào thế bị động.
Tôi đang bị sếp cũ trù dập, trả thù; còn cho người đi theo và dọa làm hại tôi.
Tôi có vợ và hai con, công việc vẫn chưa đâu vào đâu vì mới kinh doanh thất bại và mất luôn công việc cũ.
Tôi đang quay cuồng tìm công việc mới, thất nghiệp được 3 tháng mà tôi tưởng chừng như 3 năm vậy.
Tôi là nữ, 38 tuổi, làm du lịch gần 12 năm, do dịch Covid mà tôi thất nghiệp từ năm ngoái.
Tôi 33 tuổi, có vợ và hai con, gia đình bên nội còn đủ cả 4 thế hệ, gia đình bên vợ hỗ trợ hết mức cho chúng tôi trong việc nuôi con.
Tôi là nữ, 32 tuổi, ở TP HCM. Trước đây tôi là chủ tiệm cắt tóc với vài nhân viên phụ.
Trước khi dịch Covid ập đến tôi có công việc ổn định, làm chủ quán Internet nhỏ, kinh doanh thêm các dịch vụ liên quan game, thi thoảng đi giao hàng.
Tôi 31 tuổi, chưa lập gia đình. Cách đây hai năm tôi bị tai nạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến não bộ.
Tôi 40 tuổi, làm phiên dịch cho công ty nước ngoài, thất nghiệp từ đầu mùa dịch Covid đến giờ, đang tìm việc nhưng chưa được vì có tuổi rồi.
Tôi 29 tuổi, chồng hơn bảy tuổi, quen nhau khi cùng làm công ty cũ. Chúng tôi đều là dân tỉnh lẻ, nhà chồng cách nhà tôi 65-70 km.
Sau năm năm đi làm tôi thấy mình quá an toàn và thụ động, không tích lũy được gì nhiều.