Sau lần đầu tiên bỏ thai, bọn em tiếp tục gần gũi nhau nhưng cương quyết không quan hệ. Chẳng hiểu tại sao giờ cô ấy lại bị trễ kinh 4 ngày. Chúng em chỉ gần gũi bên ngoài và rất cẩn thận, lại thêm ngày gần gũi là lúc cô ấy "sạch".
Nếu quay lại với anh người yêu cũ, tôi phải bỏ hết mọi thứ, gia đình, họ hàng, bạn bè đều không chấp nhận. Còn người yêu hiện tại, anh không có lỗi, cũng yêu thương và đang cố gắng sửa đổi tính vô tâm vì tôi.
Bố bảo trước tới giờ chưa thấy có trường hợp nào hai anh em lấy hai chị em, như thế là không được. Lấy thế sau này một người sẽ khổ, mà chị lấy xa rồi giờ em phải lấy gần bố mẹ.
Chỉ còn một tháng nữa bạn gái tôi ra trường, mọi người nhà em vẫn gây áp lực nhưng nặng nề nhất vẫn là việc anh chàng kia dọa chết nếu chia tay.
Em và anh có quá nhiều ngăn trở, nào là gia đình, công việc, tôn giáo, khoảng cách địa lý, tuổi tác, giờ thêm sự phản đối của cả gia đình, các bác, bố mẹ và bạn bè.
Biết anh mới tốt nghiệp, chưa có công việc gì, cuộc sống gia đình vất vả, mẹ bắt đầu tỏ thái độ không thích và suốt ngày chì chiết tôi.
Hai mẹ con đi xem, thầy bảo xung tuổi không sao nhưng mệnh của tôi lại xung mệnh của anh và không có cách nào hóa giải cả, nếu 2 đứa lấy nhau sẽ có người phải chết trẻ.
Cô ấy đang trong tình trạng đấu tranh tư tưởng để rời bỏ hay ở lại với tôi, khó khăn và mệt mỏi. Tôi lại không thể bên cạnh để an ủi, động viên.
Anh bảo gia đình xem bói nói không hợp tuổi và sẽ không bao giờ đồng ý. Giờ đây tôi biết anh đã quay lại với cô gái đó, có lẽ đang hạnh phúc với cuộc sống mới.
Bạn trai kém em 2 tuổi, vừa ra trường, công việc chưa ổn định. Em đã đi du học ở nước ngoài về, hiện giữ vị trí quan trọng trong một bệnh viện lớn.
Anh sợ sau này khi cưới về tài chính không ổn định sẽ làm tôi khổ, sẽ phát sinh rất nhiều khó khăn, rằng anh không đủ tài giỏi để cho tôi một cuộc sống sang giàu như bao người.
Anh nói giờ về nhà gặp mặt người lớn sợ mọi người bảo cưới trong khi anh chưa muốn, như thế sẽ làm em buồn, nếu cưới cũng phải 2 năm nữa.
Tôi hiểu mẹ phản đối tình yêu này vì lo sợ hàng xóm dè bỉu, sợ con gái phải khổ và sợ những đứa con tôi sinh ra không biết sẽ thế nào.
Gia đình không ai đồng ý vì anh xấu và lại là người dân tộc thiểu số. Tôi nghĩ xấu thì có sao và người dân tộc cũng chẳng ảnh hưởng gì, miễn anh yêu tôi thật lòng là được.
Mình và bạn trai đã đi quá giới hạn nhưng anh không có ý định cưới xin. Đôi lúc mình muốn bạn trai hối hận nên định nhận lời một anh bạn đang thích mình nhưng tình cảm đó chỉ là tình anh em.
Khi bạn bè tiệc tùng này nọ, anh luôn từ chối khéo, viện cớ nọ kia. Tôi biết anh ngại vì nếu đi sẽ phải hùn hạp không nhiều thì ít, tôi trả dùm anh lại càng ngại hơn.
Mình thấy mẹ anh rất kỹ tính, mình lại khá tự nhiên mặc dù không tới mức vô tâm, hời hợt. Sau những chuyện đó mình không tự tin có thể lấy chồng.
Tụi em bên nhau và yêu dưới cái mác bạn thân, để không ai nghi ngờ em vẫn gặp gỡ làm quen với các chàng trai.
Em 24 tuổi, bạn trai 25 tuổi, yêu nhau được 2 năm rưỡi rồi, cùng làm việc tại Hà Nội. Anh ấy là người sống tình cảm nhưng khá an phận.
Bác lấy lý do tôi không về nhà chơi, không biết tôi là người thế nào đã nói luôn không thích, bác bảo anh kiếm cô khác mà quen, không được quen tôi nữa.