Tôi không biết mình buồn và khó chịu về chuyện gì, chỉ thấy không có niềm vui trong cuộc sống. Tôi sợ người ấy sẽ chán mà bỏ đi nên càng thấy tệ hại.
"Giáo viên thì ép học sinh học để lấy danh tiếng, phụ huynh nhồi con như nhồi vịt để đi thi giải này giải nọ", thầy giáo tiếng Anh tên Ngân chia sẻ trăn trở khi đứng lớp dạy cho trẻ lớp 1 đến lớp 3.
Lương anh đưa tôi giữ, việc nhà chia nhau làm. Tôi không nấu cơm thường xuyên vì không thích. Cuộc sống cứ trôi qua như thế, tôi cảm thấy chán.
Em năm nay 25 tuổi, đang học làm kế toán tại một công ty nhưng thấy rất chán nản vì không giỏi tính toán.
Em đang là sinh viên năm 3 của một trường Y chính quy, trường thiếu cơ sở vật chất, nhân lực. Việc dạy học, các kiến thức đi lâm sàng không bằng so với Đại học Y Hà Nội.
Từ lâu, nhân viên khối văn phòng vẫn thường được mọi người gọi vui là dân "đút chân gầm bàn". Vậy họ có những điểm mạnh và yếu gì khi gia nhập thị trường?
Lúc tìm ra clip sex của cô gái trên mạng và nghi ngờ tôi, anh cũng không cho tôi biết. Về sau anh chỉ nhắn tin, nói là có chuyện cần nói. Anh còn lo clip này phát tán rộng tôi sẽ khổ.
Mấy mẹ con tôi luôn ái ngại khi đi tiệc tùng hay cỗ bàn cùng bố, bởi khi say là bố chửi, rồi gặp ai cũng nói, bao trận xích mích, đánh nhau với dân làng cũng vì say. Dần dần ai cũng bảo chẳng chấp người say làm gì.
Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng bạn bè đã cho tôi những gì, chưa có ai lợi dụng tôi cả, tôi đã lớn rồi, biết cách chọn bạn mà chơi. Nhiều lúc tôi cảm thấy xấu hổ với bạn bè vì thái độ của mẹ xem thường họ ra mặt.
Anh hàng ngày cứ vô tư đi chơi, vì làm ca tối nên sáng về trưa lại đi hoặc có khi ở nhà ngủ, chiều ngủ dậy lại đi. Tôi chẳng biết anh suy nghĩ cái gì trong đầu, con thì để ba mẹ lo, cơm nước ba mẹ nấu, phục vụ từ a đến z cho anh.
Tôi nói cô ấy đừng nhận làm thêm nữa, dành thời gian nghỉ ngơi để cuối tuần rảnh và khỏe có thể gặp nhau hoặc đi chơi với bạn bè. Cô ấy lại bảo thích công việc đó và có vẻ như không muốn bỏ.
Nghĩ tới tương lai tôi chán lắm, bản thân là người đơn giản mà gia đình chồng phức tạp quá, quá nhiều phong tục tôi không thích nghi được và còn mê tín dị đoan nữa.
Mỗi lần nhìn thấy nó buồn, điểm kém, tôi không quan tâm cho lắm, thậm chí còn thấy nó xứng đáng bị như vậy. Nó ước không có chị, tôi ước không có em, buồn cười thật bởi hầu hết những anh chị em tôi biết đều rất thương yêu nhau.
Người đàn ông tôi yêu và tin tưởng giờ như một con thú không hề biến sắc khi nói sẽ từ bỏ đứa con của mình.
Có hôm anh ngồi ngoài quán net về còn xin tiền tôi đi trả nợ. Tôi đã nuôi anh rồi còn phải chu cấp tiền cho anh ăn chơi, nói ra anh lại bảo tôi khinh thường vì anh không làm ra tiền.
Vợ sắp sinh con nhưng tôi đang rất tuyệt vọng, buồn chán, nhiều lần nghĩ quẩn muốn kết thúc cuộc sống này cho thoát kiếp nợ nần..
Anh không có chí tiến thủ, chẳng có đam mê, chính kiến nào. Anh sống lơ mơ như tiên như bụt, miễn có gì làm lai rai là được.
Tự nhiên tôi thấy chán nản, chán cảnh đi làm rồi về nhà, chán phải suy nghĩ. Tôi ngày càng cáu gắt, không thoải mái.
Em đáp lại tình cảm của tôi bằng lời từ chối nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát. Em nói đã biết tình cảm của tôi nhưng không thể đón nhận.
Tưởng chiều vợ sẽ nhận được những lời ngọt ngào, nhưng không bao giờ. Em lúc nào cũng so sánh "phải được như chồng người này, người kia". Có hôm họp trễ về muộn, vợ không nói câu nào còn bóng nói gió rằng tôi kiếm cớ đi chơi.