Mọi sự nhếch nhác và xấu xí của đô thị Việt đều xuất phát từ sự tuỳ tiện của xe máy.
Xe buýt luôn quá tải, số lượng xe máy thì tăng hàng năm, đủ hiểu chưa thể có phương tiện nào có thể thay thế được.
Các phương tiện công cộng không đáp ứng được mô hình sinh hoạt đặc thù của đại đa số người dân Việt Nam như xe máy.
Cùng tham gia giao thông nhưng người đi xe máy và người đi ôtô có suy nghĩ về việc cấm xe máy hoàn toàn khác nhau.
Vi phạm giao thông diễn ra hằng ngày nhưng lâu lâu mới bị phạt nên người phạm luật không sợ.
Từ nhà ra hàng cafe hay chợ chỉ vài trăm mét mà nhiều người vẫn phải đi xe máy thay vì đi bộ.
Chỉ một mình nhà nước đầu tư thì rất lâu chúng ta mới có hệ giống giao thông công cộng hoàn chỉnh.
Đừng bắt chước các nước tiên tiến cấm xe máy khi các phương tiện công cộng ở Việt Nam còn thô sơ thậm chí chưa "chào đời".
Không chờ đèn đỏ được 5 giây, làm sao người dân có thể đi bộ 2-3 km để đến điểm xe công cộng.
Tôi định mua xe máy điện nhưng thấy có dự thảo về cấm xe máy, xin hỏi có nên mua (Thu Hà).
Nếu cấm xe máy, phần lớn đường sẽ dành cho ôtô mà đa số người dân Việt còn nghèo.
Để cấm xe máy ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Trung Quốc tiến hành đô thị hóa những năm 1920, trước Việt Nam khoảng 70 năm.
Cấm xe máy, các phương tiện công cộng mới có đường đi.
Lượng xe máy lưu thông ở nội đô quá lớn trong khi số người có thể thay thế phương tiện sang ôtô không nhiều.
Cùng là phương tiện cá nhân nếu cấm xe máy thì nên cấm ôtô trước mới giải quyết được ùn tắc ở thủ đô.
Cướp giật, tàn phá vỉa hè đều là xe máy trong khi lượng ôtô lưu hành phản ảnh chất lượng cuộc sống của một quốc gia.
Ông Nguyễn Ngọc Đông khẳng định việc hạn chế phương tiện cá nhân là cần thiết, có trong chỉ đạo chung của Chính phủ.
Quản lý tận gốc không chặt, nên hệ lụy cứ thế phát sinh, có mở đường gấp đôi, gấp ba thì giao thông vẫn hỗn loạn.
Thay vì cấm phương tiện nào đó thì nên để cho nó sống chung với nhau.
Nhiều người dân không mua ôtô, không phải vì họ không đủ tiền, mà bởi họ không thích những bất tiện của nó.