Tôi nghĩ rằng vì ở với vợ chồng tôi nên bố mẹ chồng muốn chúng tôi lo tất cả chi phí sinh hoạt, đám xá trong gia đình.
Chồng tôi rất thương và lo nghĩ cho anh trai, từ đồ dùng đến phương tiện đi lại, cái gì chồng tôi có cũng muốn anh trai có.
Tôi không nghĩ mình sẽ vị tha để nuôi bé như con của mình. Anh biết vậy nên không bảo lãnh bé qua sống cùng.
Vợ chồng tôi đặt mục tiêu năm nay mua xe nhưng do việc mua miếng đất phải vay ngân hàng làm tôi phân vân quá.
Vợ tôi nói làm Nhà nước lương không cao, làm sao đảm bảo được cuộc sống gia đình sau này.
Anh nói trân trọng tình cảm của tôi và tôi xứng đáng với nhiều thứ hơn những gì anh có thể mang đến.
Tôi mệt mỏi với những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại như vậy và cũng không hiểu anh hỏi nhiều lần như thế để làm gì.
Vợ nói toàn bộ tiền tôi đưa trước đến giờ đã lập tài khoản tiết kiệm cho con để bé dùng sau này chứ không thèm động tới.
Thay vì làm mẹ bỉm sữa, tôi đi du lịch. Vừa rồi tôi với chồng mới có chuyến du lịch châu Âu hết một năm tiền tiết kiệm.
Em vừa biết tiền vợ chồng tích cóp đã bị rút ra từ lâu. Em hỏi thì vợ nói cho ông bà ngoại vay từ nửa năm trước.
Chúng tôi ly thân đã hai năm do bất đồng quan điểm sống và anh ấy thường mượn cớ say rượu để đánh, xúc phạm tôi cùng bố mẹ.
Những đứa em họ không coi tôi là anh, ông bà không coi tôi là cháu. Vì thế tôi không muốn sang đằng nội.
Nhạc sĩ "Đừng xa em đêm nay" bênh vực nữ thí sinh việc hát không đúng ca từ tác phẩm gốc trong khi đàn chị lại phản đối điều này.
Vợ giận nên vừa hết Tết là cô ấy bắt xe buýt đưa con xuống nhà ngoại, đồ đạc của bé và cô ấy vẫn để ở nhà tôi (cô ấy đã thu dọn sẵn).
Chị biết mẹ suy nhược thần kinh, hay suy nghĩ nhiều nhưng chị lại nói những lời nói khó nghe với mẹ.
Mỗi khi cáu giận anh thích ném bỏ mọi thứ, kể cả những thứ mà bố tôi hay chính vợ chồng tôi bỏ mồ hôi, nước mắt ra mới mua được. Còn tôi chỉ được quyền im lặng, khóc và nhìn anh.
Khi tôi muốn gần gũi cô ấy vịn cớ mệt mỏi, buồn ngủ, hẹn ngày hôm sau hoặc trưa hôm sau, rồi lại hôm sau nữa, không khác gì những cặp tình nhân hẹn hò yêu đương đi chơi hay mua sắm.
4 năm qua chồng không một chút thay đổi, thậm chí càng trở nên thậm tệ, lúc nào cũng tỏ ra vô tâm không cần biết đến bất cứ việc gì, mỗi tháng về đưa cho vợ vài đồng lương là xong.
Một lần trong cơn nóng giận tôi đã tát cô ấy vì nói cái thai đó không phải của tôi. Tôi thấy mình sai nên đã rất nhiều lần sang gia đình cô ấy xin lỗi nhưng vợ và bố mẹ vợ nói là tôi phải về ở rể mới được, còn không chia tay.
Họ hàng, bà con làng xóm ai cũng dèm pha nói tôi thế này thế khác nên bố mẹ thấy nhục nhã, cấm tôi không được đi ra đường, không được tiếp xúc với ai. Bạn bè ở xa đến thăm bố mẹ không thèm tiếp.
> Stress vì phải sống theo ý cha mẹ