Sống ở nước ngoài ngày đi làm, tối đi học, lo giấy tờ gia hạn visa nhưng tôi không muốn lấy người mà tôi không có tình cảm chỉ vì được định cư nước ngoài.
Tôi của hôm nay khát khao sống hết mình, hưởng thụ tối đa mọi thứ mình có giống như cách mà nhà thơ Xuân Diệu đã sống.
Từ những trải nghiệm của cuộc đời mình, mẹ hiểu thế nào là tốt nhất cho con.
Tôi lớn lên theo những câu hát ru, đôi tay bà chăm sóc, lo từng miếng ăn, giấc ngủ, dành cho cháu thức quà ngon nhất.
Cả nhà quây quần ngồi đếm những đồng tiền lẻ mẹ bán được trong ngày cuối năm, rồi chuẩn bị bữa cơm tất niên gọn nhẹ.
Mẹ vất vả làm việc kiếm tiền lo cho chồng con có cuộc sống đủ đầy.
Con ngồi một mình trong căn nhà vắng, ký ức ùa về, dừng lại ở buổi chiều tháng trước.
Chị không phải chị ruột của em, nhưng lại là người làm em ấn tượng và kính trọng nhất.
Mẹ mở một tiệm hoa nhỏ ở đầu hẻm, sặc sỡ đủ màu. Mẹ bận lắm, thỉnh thoảng mới chải tóc cho tôi, không quên kèm theo cằn nhằn việc học hành.
Cứ mỗi lần thời tiết thay đổi, mẹ tôi hết đau người lại đến đau khớp gối, sống lưng.
Tôi còn nhớ cái ngày đầu tiên cô về nhận lớp, hình ảnh ấy đã in dấu sâu đậm trong lòng tôi.
Mẹ luôn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho tôi dù khó khăn hay vất vả.
Sinh ra trong gia đình có bố mẹ đầy đủ nhưng tôi lại không có được tình yêu thương từ họ.
Nhìn nét mặt của những người lao động nơi đây, tôi mường tượng được phần nào suy tư của họ.
Dù chị bẩm sinh tay khiếm khuyết và đôi chân không lành lặn nhưng điều này không ngăn cản chị làm một người mẹ tốt.
Căn nhà tranh nhỏ bé ở cuối ngõ lúc nào cũng thơm thoang thoảng mùi hương và mang một bầu không khí đượm buồn trầm lắng.
Nhắc đến bà ngoại là tôi lại nhớ đến miền ký ức tuổi thơ đầy nắng gió.
Những đêm khuya con quấy khóc vì sốt, vợ tôi thức trắng cả đêm bế con, mắt đỏ hoe.
Tuổi thơ của tôi không chỉ có cánh đồng, con trâu, cánh diều mà còn có lời ru, chiếc quạt mo phe phẩy và tiếng gọi thân thương của bà.
Được một lần ghé thăm vịnh Hạ Long là ước mơ cô tôi mất 20 năm mới chạm tới.