Có những lúc tôi nói thẳng một điều: Chị 45 tuổi, vừa già vừa xấu, tuổi tiền mãn kinh, tự hỏi xem nó lấy chị về để làm gì, vậy mà chị vẫn không tỉnh ngộ.
Tôi sẽ để em ra đi khỏi cuộc đời mình bởi đây là lần thứ hai tôi bị như thế này. Đối với tôi nếu không yêu thì có thể thẳng thừng nói ra chứ không muốn bị lừa dối.
Tôi thấy anh mặc đẹp nhưng anh nói không thích phong cách áo rộng cá tính này, có điều anh vẫn mặc vì đó là quà của người anh yêu.
Cuộc sống của em giờ bán hàng kiếm đủ tiền để thoả ước mơ ngắm trai đẹp và những thứ lúc quen tôi em chưa làm được.
Tôi xấu xí và ngu ngốc, vụng về, hậu đậu, không biết cách giao tiếp, không hòa đồng với bạn bè.
Khi có bạn bè đi chơi cùng anh rất e dè, ngại ngùng, đến cả cầm tay như bình thường cũng chẳng dám.
Hai con người kia giờ cũng chia tay nhau, anh ta vẫn loay hoay tìm hạnh phúc cho mình.
Anh nói với tôi rằng nhờ vợ lau nhà, cô ấy nói: "Tôi làm vợ chứ chẳng phải làm ôsin".
Đợt này em rất cứng rắn, mặc dù thời gian qua tôi làm mọi cách để được em bỏ qua. Tôi yêu em nhiều, không thể quên em được.
Tôi hiểu ý anh là đứa trẻ dù sao cũng sẽ có dòng máu của anh, vẫn là con của anh như tôi muốn.
Tôi muốn bên anh khi anh chẳng có gì trong tay như hiện giờ, nhưng bên tình bên hiếu khó quá.
Càng nghĩ tôi lại càng buồn. Tôi có nên quen ai không và khi quen có nên nói sự thật này?
Thay vì ngọt ngào như lúc đầu, anh dễ cắt gắt với tôi hơn, cũng không nói lời yêu thương như trước.
Tôi như ôsin làm việc nhà, hầu hạ anh, buổi tối anh vắt chân xem tivi và chát chít, tôi đoán là người yêu cũ.
Mẹ anh vì không còn cách nào ngăn cản nên bà đòi tự tử nếu anh cứ qua lại với tôi.
Tôi nhận ra con là tất cả, tôi thật sự trưởng thành hơn khi làm mẹ, sống có trách nhiệm hơn.
Con bé đang ngủ, nghe tiếng anh đánh tôi nên tỉnh dậy, trước mặt con anh vẫn đánh đập tôi, nói không được phép bỏ anh.
Cô không nỡ chia xa mối tình 7 năm vậy sao còn nói lời yêu tôi, ở bên tôi? Hay cô tham lam muốn có cả anh và tôi?
Anh bảo tôi đã lựa chọn đúng khi chia tay, yêu anh tôi sẽ khổ.
Từ đó cô ấy luôn trong tình trạng lo lắng, sợ hãi và tự dằn vặt bản thân, luôn nghĩ bản thân là đứa hư hỏng.