Tôi và em gặp nhau, đến với nhau bằng một cách mà tôi không thể ngờ được và cũng chưa tìm được cách nào để quên đi.
Tôi là cô gái nông thôn ở tỉnh lẻ lên Đà Nẵng học đại học vào năm đó. Anh bằng tuổi tôi, ở thành phố, cao ráo, đẹp trai. Chúng tôi quen khi cả hai cùng làm thêm tại một nhà hàng thời sinh viên.
Tôi là bạn trai của tác giả bài viết: "Nhà bạn trai tràn ngập hình ảnh của vợ cũ". Tôi được một người bạn gửi cho bài viết này, nghĩ đó là bạn gái mình.
Tôi là mẹ đơn thân, một mình nuôi ba con nhỏ. Theo quy luật cuộc sống, ai cũng sẽ khuyên tôi: "Yêu ai thì yêu, cặp ai thì cặp, tận hưởng cuộc sống của mình và chăm lo cho các con".
Tôi và anh yêu nhau hơn 10 năm mới cưới, anh không phải người đầu tiên tôi rung động nhưng là người đầu tiên tôi hẹn hò, người đàn ông đầu tiên trong đời tôi, là chồng tôi.
Tôi là người đàn bà ngoại tình. Anh ấy đã đến lúc tôi cô đơn nhất, khi không tìm thấy tiếng nói chung với chồng và hôn nhân của chúng tôi đang rất nhạt nhẽo, nhàm chán.
Chúng ta đã chia tay một tháng dù em biết anh không muốn. Điều anh muốn là em phải chịu đựng những lạnh lùng của anh, không giận hờn, không từ bỏ dù anh có từ chối, xua đuổi.
Anh ấy sâu sắc, hiểu biết và có rất nhiều ưu điểm, có điều khoảng cách của chúng mình chẳng bao giờ gần được.
Đi tới tỉnh nào làm việc anh cũng đều hẹn hò, tán tỉnh với một cô nào đó bỏ chồng.
Tôi hỏi anh và chị là quan hệ như thế nào, anh nói là bạn tri kỷ, trên mức bạn, anh thương mẹ con họ, thương chị.
Đại loại câu chuyện nào cô ấy cũng lo lắng, áp dụng vào cuộc sống thực của chúng tôi, mỗi lần như thế lại "mặt nặng mày nhẹ".
Tôi thấy bất thường, bắt anh đi khám và biết anh đã bị sùi mào gà, vợ chồng tôi phải chữa trị gần năm trời mới khỏi.
Tôi thực sự tổn thương khi thấy ảnh những cô gái rất bình thường trong điện thoại chồng.
Giờ cô ấy đòi chia tay, tôi rất buồn và đau khổ khi đã làm tổn thương bạn gái nhiều như thế.
Anh và chị chỉ đưa ra một điều kiện như vậy, đổi lại tôi sẽ được nâng đỡ nhiều chuyện khác trong cuộc sống.
Tôi biết anh tốt, nhưng sau những năm kinh hoàng đó không cách nào yêu chồng nữa, sao không giải thoát cho nhau?
Cô ấy mang lại cho anh cảm giác mới lạ, là đàn ông nên anh khó tránh khỏi cám dỗ.
Anh nói đó chỉ là say nắng, dù sao người anh chọn cuối cùng vẫn là tôi, giờ anh đã cưới tôi rồi còn gì.
Tôi thầm biết ơn anh đã cùng vượt qua cơn bão đó, thấy may mắn có người yêu rộng lượng và hiểu biết như anh.
Mỗi tháng lương tôi chỉ 4 triệu đồng, bao nhiêu thứ phải lo, anh còn yêu cầu tôi đưa anh từ 4 đến 5 triệu/tháng.