Nấu món ăn mẹ thích, chọn tặng mẹ một món quà, dành thời gian ở bên nghe mẹ kể về "ngày xưa"... là điều đơn giản có thể khiến mẹ vui và cảm nhận được tình cảm từ con cái.
Hai con trai chào đời với chứng tự kỷ và bại não, sau khi chồng đòi ly dị, người mẹ tại Trung Quốc đã dành 21 năm cuộc đời để nuôi dạy con vươn đến thành công.
Ngày nào cũng thế mẹ cứ gọi cho con, những cuộc gọi hàng giờ chẳng thể làm con thôi nhớ mẹ.
Mẹ yêu con và hạnh phúc lúc con đến thì giờ lại đau đớn tột cùng ngày con xa. Mẹ đau như nghìn nhát dao đâm vào trái tim khi biết con về nơi ấy.
Vì sự cố hy hữu mà giờ mẹ tôi mang thai ngoài ý muốn hơn một tháng rồi. Mẹ hỏi tôi có nên giữ lại em bé không, việc này mẹ cho tôi quyết định.
Mẹ quan tâm lo lắng cho con từng chút một, con phát bệnh mẹ ở bên bóp tay, bóp chân cho con, ngày nào con đau nhiều quá là mẹ vừa bóp vừa khóc.
Nhìn thấy mẹ nói chuyện điện thoại hay có chuông tin nhắn của mẹ là tôi thấy người sôi lên. Chính điều này mà tình cảm giữa mẹ con tôi rạn nứt.
Từ hôm nay con sẽ sống thật tốt, thành công trên đường đời để mẹ không bao giờ phải buồn bã vì con nữa.
Con khỉ đột Dian trong vườn thú Frankfurt, Đức, âu yếm ôm hai đứa con sinh đôi trong tay, dù một con đã chết.
Mẹ luôn cầu xin trời phật cho mẹ sống bên con thật lâu để có thể dõi theo từng bước đi của con.
Cô bé giúp người mẹ nằm liệt giường mọi việc, từ việc lau rửa người, uống sữa, đổ bô, gọi y tá khi cần...
Kinh tế không thoải mái nên mẹ phải tiết kiệm tối đa, tự làm mọi thứ, từ sửa chữa ống nước, bóng đèn, quạt máy hỏng...
Một đời vất vả chăm chồng, chăm con, giờ mẹ lại chăm cháu.
Mẹ có thể cảm nhận được trái tim con ấm áp và đôi mắt con nhìn cuộc đời này bao dung.
Có quá nhiều khó khăn trong việc sinh và nuôi con khiến vợ chồng tôi không muốn có con.
Tôi là tác giả bài “Không có lối thoát vì đêm nào con cũng quấy khóc”, cảm ơn bạn đọc VnExpress, nhất là bác sĩ Triết đã giúp con tôi vượt qua bệnh tật.
Một tuổi con chập chững bước đi, 28 tuổi mẹ chập chững bước lại vào đời, bao khó khăn đang chờ đón nhưng không sao hết.
Mẹ không tiếc thời gian để vui chơi, tâm sự, nấu nướng cho con, vậy mà đứa lớn thì ngày càng bướng bỉnh, đứa bé hay quấy khóc và cả hai cùng lười ăn vô độ.
Dù bị bịt mắt, bé vẫn có thể nhận ra đâu là mẹ, giữa một nhóm phụ nữ khác nhau.
Chúng ta không có quyền phán xét về tình yêu của người mẹ dành cho đứa con của họ, chỉ nên lên án khi tình yêu dung túng cho những điều sai trái mà thôi.