Mẹ con mình từng có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, đầy đủ cả vật chất và tinh thần, giờ mất tất cả, biết bao giờ mới có lại như ngày xưa? Nếu được, mẹ con mình ở với nhau thôi, ba đã bỏ mẹ thật rồi.
Khi tuổi già đến gần với những cơn đau dai dẳng không dứt, tôi mới thấy ân hận vô cùng vì đã không hiểu hết nỗi đau của mẹ ngày trước.
Đi vay 200 nghìn mua sữa cho con thôi cũng không được, mẹ chảy nước mắt và nhói tim. Ba năm rồi mẹ không sắm đồ mới cho con vì không có tiền.
Mình lấy hết mạnh dạn viết mail cho anh, không đòi hỏi về trách nhiệm, không oán trách, chỉ có một yêu cầu cho con được gặp bố, nhưng anh nói đứa con là của người khác.
Thời gian trôi đi nhanh quá, con sắp 11 tuổi rồi, nghĩ lại khoảng thời gian một mình mẹ nuôi con vất vả mà không cầm được nước mắt. Con là nguồn động lực lớn nhất để mẹ tồn tại cho đến ngày hôm nay.
Ngày nào với con cũng sẽ là ngày của mẹ, ngày để con luôn ghi nhớ những gì mẹ đã thầm lặng hy sinh vì con, vì gia đình mình. Sẽ không có đóa hoa nào dâng mẹ đẹp hơn chính tấm lòng con muốn nói: “Con yêu mẹ, mẹ của con”.
Ba con sẽ mãi là bạn thân của mẹ, người mẹ yêu quý và giờ đây hơn tất cả là ba của thiên thần trong bụng mẹ. Mẹ yêu và chờ con từng ngày.
Mẹ đưa ra được bằng chứng là những cuộc điện thoại hàng tiếng đồng hồ giữa bố con và cô ta vào nửa đêm, tờ giấy khám thai của cô ta nữa. Vậy mà họ không chịu nhận, còn làm ầm lên và mắng chửi mẹ.
Các mẹ hãy cộng thử xem mình đã bao nhiêu tuổi? Anna, tác giả của bài viết cho biết tuổi trên giấy khai sinh của chị chỉ là 30, nhưng nếu tính thời gian làm mẹ, chị đã 106 tuổi.
Khi khó khăn hay thiếu thốn về vật chất, nơi con gọi về vẫn là mẹ, chưa khi nào mẹ than hay trách gì con. Con luôn hiểu điều đó nhưng chưa bao giờ cảm ơn mẹ.
Con nhớ vòng tay ấm áp mỗi khi mẹ ôm con ngủ. Với mẹ con lúc nào cũng là bé con, kể cả khi có gia đình con vẫn không thể rời cánh tay của mẹ.
Emer Gillespie là nhiếp ảnh gia người Ireland, đang sống tại Brighton, Anh. Năm 2008, khi nhận ra con gái Laoisha vốn mắc bệnh Down có niềm vui thích đặc biệt với chiếc máy ảnh, Emer đã chụp nhiều ảnh cho con hơn.
Cưới tôi mẹ không đến dự, bỏ mặc gia đình nhà bác lo toàn bộ. Điều này làm tôi thấy có lỗi với bác vì mẹ đã không cảm ơn gia đình bác mà còn lôi ra oán trách.
Mẹ nuôi con lớn, con lại bỏ mẹ đi tìm kiếm sự nghiệp nơi đất khách quê người. Những giọt nước mắt mẹ lăn dài khi được gặp con vài dịp lễ Tết, con cũng khóc.
Nếu có nơi nào trên thế giới tình yêu là bất diệt thì đó chính là trái tim mẹ. Cuốn hồi ký "Hai dấu chân nhỏ trên cát ẩm" là minh chứng cho chân lý ấy.
Liên tục một tuần, sáng mẹ chạy sang công ty, ngồi trước cổng khóc và la hét “Những gì nó có là do tôi ban cho. Giờ nó chống lại, tôi phải quậy cho nó sụp đổ, cho nó ăn xin, cho chồng bỏ nó".
Nếu sinh con ra sẽ rất nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Nằm trong phòng phẫu thuật, nghe cô bác sĩ nói “Cái thai mạnh lắm chị" mà cổ họng mẹ đắng ngắt.
“Tình mẫu tử” - tiếng gọi từ tình cảm thiêng liêng nhất của người làm mẹ với những người con của mình gần đây đã bị những bà mẹ nhẫn tâm làm cho vô nghĩa, khiến dư luận phẫn nộ mỗi khi nhắc đến câu chuyện của họ.
Những tấm ảnh trắng đen do nhiếp ảnh gia Ken Heyman thực hiện cách đây 50 năm ghi lại khoảnh khắc mẫu tử thiêng liêng trên khắp thế giới. Người mẹ dù ở đâu và thời kỳ nào đều dành cho con tình thương vô điều kiện.
Khi con được hơn một tuổi, vợ chồng lờ mờ nhận ra con có gì đó không ổn. Lúc đó vợ quay cuồng tìm hiểu tài liệu, còn tôi chỉ nghĩ chắc con phải phẫu thuật từ 6 tháng tuổi nên chậm hơn các bạn.