Em đã chấp nhận một người do gia đình giới thiệu, gặp nhau 2 lần và mấy tin nhắn, anh đó đòi cưới em. Không có tình cảm nhưng em cũng nhắm mắt chấp nhận. Giờ họ đã đem rượu lên thăm nhà nhưng em sợ quá bỏ trốn.
Đọc lại những lá thư ngây ngô em viết cho anh mà xót xa lòng. Ngày ấy và bây giờ đã cách nhau 9 năm, thời gian trôi qua như ảo ảnh không màu, còn sót lại chỉ là ký ức của những mùa hè hoài niệm.
Trước mặt tôi cô ấy vẫn vui vẻ, là người vợ tốt, nhưng khi không có tôi lại vào Facebook tìm hiểu, theo dõi người cũ.
Anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và nuôi con. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.
Sau khi chia tay, điều khá phổ biến là chúng ta thường muốn giãi bày tâm sự về tình cũ. Hành động đó, dù là nói xấu hay nói tốt, đều không nên vì chính lợi ích của bản thân người trong cuộc.
Lúc đầu tôi tính giữ im mọi chuyện để xem thế nào, nhưng không thể kìm nén cảm xúc, tôi bị choáng hoàn toàn, tay chân lạnh ngắt, không nói được lời nào. Tôi lén lên lầu gọi cho mẹ vợ, cô ấy nhìn thấy liền ôm chặt, không cho tôi nói.
Chở ra bến xe, anh luôn hỏi: "Không giữ anh ở lại à?", thậm chí còn đề nghị tôi đi nhà nghỉ. Tôi từ chối thẳng thừng dù khi gặp lại trong lòng cũng còn tình cảm, vẫn có những cử chỉ ngọt ngào, nhưng mọi chuyện chỉ có vậy.
Tôi tự làm mình tổn thương vì sống trong ghen tuông, dằn vặt vì thấy anh dành tình cảm quá lớn cho mối tình quá khứ. Tôi không làm cách nào để quên những gì đã đọc được.
Em biết anh sẽ chẳng yêu, nụ hôn ấy chỉ là phút giây nông nổi. Em dại dột, trẻ con, yếu đuối, anh bỗng hoá thành người lớn bao dung. Anh sẽ chẳng nhớ em bởi trái tim có chỗ cho người khác.
Dù biết chia tay anh tôi không hề hối tiếc, giờ tôi quá hạnh phúc bên chồng con, cũng có chút tự hào ngầm về sự nghiệp ổn định của mình và có khác xưa hơn nhiều, nhưng sao tôi lại có cảm giác lạ với tình cũ thế này?
Hôn nhân không chỉ đơn thuần là sự kết hợp của hai người tốt, chân thành, mà còn rất cần sự đồng điệu về tâm hồn. Nhu cầu của đàn ông có một người vợ dịu dàng, tinh tế và đằm thắm là rất chính đáng, bởi ai cũng muốn được “sang vì vợ”.
Trong giấc ngủ vợ cũng gọi tên anh ta, chỉ muốn nhìn thấy một lần nữa cho thỏa nỗi nhớ. Sau 20 năm, khi đã hơn nửa đời người, với nỗi nhớ âm ỉ trong lòng suốt chừng ấy thời gian, vợ hét lên: “Anh là người đến sau, được tất cả rồi còn muốn gì nữa”.
Tôi và em tiếp tục mối quan hệ lén lút suốt một năm trời, hẹn nhau khi tôi học xong sẽ dắt tay nhau đến miền đất hứa. Rồi tôi quen con một quan chức, tiếp xúc cô ấy khi biết sự nghiệp mình sẽ có người chống lưng.
Em biết đâu có ngày anh rời xa em với câu “Chị ấy cần anh hơn em, em mạnh mẽ hơn chị ấy, quên anh đi em nhé”. Em đồng ý chia tay, bỏ lại người mình yêu thương nhất.
Không thể kìm nén những giây phút thăng hoa sau 20 năm xa cách, chúng tôi quấn vào nhau như thuở trước. Cô ấy nói không thể quên vì đã có một đứa con sau khi về nước với tôi.
Em sai khi không có sự cảm thông và thấu hiểu cho cái sự "bù đắp bởi chị ấy bị thiệt thòi vì anh". Em lại càng sai khi không biết làm sao để biến người tình cũ của anh thành một người bạn hay người chị bình thường.
Tôi xao xuyến khi gặp lại cô gái ngày xưa có tình cảm, cảm giác cô ấy sẽ là người xây dựng hạnh phúc tương lai cùng mình. Còn người yêu hiện tại, tôi từng chủ động chia tay nhưng chưa được vì sự níu kéo và đau khổ của cô ấy.
Khi nắm tay cô dâu bước đi, hãy dành trọn trái tim cho cô ấy anh nhé. Đối với em, cô ấy thật vĩ đại vì yêu thương anh, điều mà em không làm được.
Tôi bị người lạ theo dõi trong suốt thời gian dài, cứ lù lù đi theo khiến tôi sợ đến nỗi phải nghỉ việc ở nhà chữa bệnh. Chị còn rêu rao với mọi người trong công ty anh, bêu xấu anh đủ kiểu.
Tôi từ chối nhưng em tha thiết mong gặp. Tôi nghĩ nên gặp một lần nghe em nói, cuối cùng chúng tôi lại đối mặt nhau. Em khóc rất nhiều, tôi bị cám dỗ của con tim và cùng em vượt qua ranh giới ấy.