Anh đi để lại sự đau thương, tiếc nuối cho mọi người về một đứa con ngoan hiền hiếu thảo, một cậu học trò chăm chỉ, một nhân viên đầy nỗ lực.
Cách đây 6 năm, mẹ đã khóc hết nước mắt khi bác sĩ nói mẹ không thể mang thai, không thể có được thiên chức mà bất cứ phụ nữ nào cũng có.
Giá như tôi có một người mẹ như bao người mẹ khác và nhiều cái "giá như" khác nữa. Tôi hận bà, hận cuộc đời bạc bẽo của tôi quá.
Má không cho đồng nào làm vốn mà cứ nghĩ chúng tôi làm ăn được lắm, hay lấy tiền của chúng tôi (tiền bán được tôi để tủ ở quán, không khóa).
Ông bà tự nhận việc trông cháu là trách nhiệm cao cả của mình. Đôi khi ông bà can thiệp quá sâu vào việc chăm sóc con cái của bố mẹ chúng nữa.
Vợ có bầu hơn 6 tháng mà không có được ly sữa bầu để uống, tôi và vợ ngày ăn chỉ hai bữa, con mới 3 tuổi, khóc đêm cứ đòi uống sữa mà không có.
Sau nhiều chuyện, có thể tình cảm tôi dành cho mẹ không nhiều như trước nhưng chữ hiếu tôi nhất định làm tròn. Tôi sẽ nuôi cha mẹ đến cuối đời.
Tôi học nhiều nhưng không hiểu hết nội dung học, mất hết tuổi thơ và ba mẹ cực khổ, giờ đây tôi thấy hối tiếc lắm.
Tính tôi và mẹ khắc nhau. Ngày nhỏ mẹ sẵn sàng đánh tôi rất đau hay chửi tôi chỉ vì những vấn đề nhỏ nhặt.
Chị Đặng Thị Hải (48 tuổi, Hà Đông, Hà Nội) sinh được 14 người con. Anh Năm, chồng chị mới mất hồi tháng 3 do bệnh tật không có tiền chữa trị, để lại gánh nặng mưu sinh ngày một lớn.
Ba mẹ tôi thấy con gái khổ quá bèn dắt về và bảo ly dị vì quá thương em. Có phải tôi và gia đình quá dễ dàng để em lấy chồng, giờ lại nóng vội khi bảo em ly dị?
Ngày sinh sắp tới, ông bà nói “Tụi mày không cho vào thì mẹ tự mua vé vào” nên tôi bực mình. Thêm nữa nếu vào cũng chỉ được 2 tháng là mẹ về.
Bố hãy cho con về sống cùng mẹ và em Bống, bố sẽ không phải lo lắng chăm sóc cho con nữa, không có con bố tập trung chăm em Bo và dì cho tốt.
Anh ích kỷ và sống gia trưởng, nói con gái lấy chồng phải theo chồng, điều đó không sai, nhưng cũng không phải lấy chồng là cắt đứt với gia đình.
Vợ cho rằng mua là chuyện sau này, còn giờ cứ cho thuê lấy tiền sống thoải mái.
Chú ruột bảo với cha tôi: "6 năm qua bác làm công ở đây cũng trả công cao rồi, giờ cửa hàng cũng ổn định rồi, bác về đi".
Nắng với mưa, cũng như thế giới có cả nam với nữ, như giày có 2 cái ở hai bên phải trái thôi mà.
Ví dụ tôi chưa quét dọn nhà hay chưa kịp nấu cơm vì mải chơi thì mẹ chì chiết: Kể cả mày ăn gì thì tao cũng phải đi hót về mới có cho mày ăn chứ.
Trong những giây phút tăm tối ấy mẹ đã nghĩ quẩn, cả 2 mẹ con mình chết cho xong, chứ mẹ không sao chịu đựng nổi khi nghĩ đến tương lai của con.
Tôi thử lòng anh, nói chuyện đụng đến tiền là anh lại than phải chi tiêu nhiều thứ, tiền này tiền kia, rồi lo cho 2 đứa em chi tiêu, tiền phòng trọ...