Bởi vì đàn ông có thể bỏ bê vợ con ở nhà để bù khú với bạn bè, còn phụ nữ tôi dám chắc đa số ở nhà với chồng con.
20 năm qua, tôi luôn nhận phần cáng đáng gia đình. Khi ở trong nước lúc các con còn bé, tôi cũng đón đưa, sữa bột, gửi con hết giờ hành chính rồi lại gửi thêm giờ để hoàn thành công việc.
Năm đã mới còn ngày vẫn cũ, vẫn con người, vẫn công việc đó, lặp đi lặp lại một cách nhàm chán. Chắc là thêm tuổi mới, già thêm một tẹo, lâu lâu đi soi gương thấy có vài sợi tóc bạc, muốn nhổ đi mà cứ nhổ nhầm phải tóc đen.
Khi mang thai con, mẹ bồi hồi không ngủ được. Đến khi con chào đời và khóc quấy, mẹ cũng không chợp mắt được... Vậy là cả cuộc đời mẹ thức vì con.
Chồng ngày nào cũng say xỉn vì công việc của anh phải giao tiếp nhiều và mỗi lần không kiềm chế được, anh lại kiếm chuyện với người trong nhà, rồi mọi trách nhiệm lại đổ lên đầu tôi.
Tôi đã có những hành động không phải để níu kéo em. Tôi từng dọa dẫm sẽ xử đẹp người mà em muốn cưới. Tôi sợ vì quá yêu em mà có những việc không hay xảy ra.
Nợ công ty chưa trả, thêm cái máy tính, những trận đòn, những lần giáo huấn của chủ nợ giáng xuống như mưa, tôi dần mất hết ý chí, nghị lực, không gia đình, không bạn bè.
Với những gì vợ đã trò chuyện với đồng nghiệp, cộng thêm câu chuyện thời sự thứ nhất còn chưa hết nóng, tôi cảm thấy thất vọng thực sự và không tin tưởng vợ nữa.
Bằng giọng văn trong trẻo, câu chữ như những lời thủ thỉ, tác giả Gemi hướng độc giả đến tình cảm gia đình ngọt ngào và xúc động.
Mỗi tối tôi về đã thấy con được tắm rửa thay quần áo mới, anh đang nấu ăn thơm nức nhà. Mở cửa bước vào ôm con và ôm anh, hôm nào mắt tôi cũng rưng rưng.
Con biết là có lỗi với bố mẹ rất nhiều nhưng con hết chịu nổi rồi. Con mệt mỏi, cô đơn và tuyệt vọng trong cái thế giới rộng lớn và chỉ có một mình như thế này.
Vợ chồng tôi thường giận hờn sáng mồng một Tết chỉ vì tôi về nhà mẹ mà không chở cô ấy đi cùng. Tôi nghĩ vợ hay để ý vụn vặt, vậy khuyết điểm là tôi hay cả hai, vợ tôi có quá đáng không?
Sau TP HCM, vừa qua, nơi lưu dấu những kỷ niệm của giới trẻ đã tới Hà Nội tại Align Café - 10A Đường Khúc Hạo, phường Điện Biên, Ba Đình.
Cuốn sách “Bố mẹ đã cưa đổ tớ” là những mẩu ký ức của Nhật Nam, qua đó toát lên những bài học về giáo dục con cái và tình cảm gia đình.
7 tháng nay chúng tôi không hề gần gũi nhau vì anh không có nhu cầu tình cảm, dường như sống với nhau như 2 người bạn vậy. Tôi không còn trẻ nữa, cũng không phải quá già để không cần tình cảm lứa đôi.
Suốt 20 năm lấy nhau, thời gian vợ chồng tôi ngủ chung không biết có đủ một năm không. Tôi cảm thấy cô đơn ngay trong căn nhà của mình. Chồng luôn nghe theo mẹ và chiều ý để bà khỏi buồn vì đã hy sinh cả cuộc đời lo cho anh.
Anh chưa bao giờ báo cho tôi biết sẽ về trễ hoặc đi với ai, làm gì, cứ như anh là chủ nhà còn tôi là khách trọ. Mọi việc liên quan tới anh cũng như công việc anh đều làm theo ý mình cho dù tôi không đồng ý.
Con trai 9 tháng tuổi mắc bệnh phổi bẩm sinh, vợ chồng anh Hưng đành rời quê vào Sài Gòn bán vé số, bán máu, làm móng tay dạo để kiếm tiền chữa cho con.
Ba lo cho gia đình riêng với người phụ nữ khác, chúng tôi không còn là chốn để ba tìm về. Má trở thành lao động chính, bươn chải tảo tần để chúng tôi có đủ cơm ăn áo mặc và không thua kém người ta.
Bạn bè, gia đình không một ai nằm trong hoàn cảnh yêu người ly dị vợ như tôi, nhiều khi muốn có người tâm sự chia sẻ nhưng tôi chẳng dám nói với ai về người mình yêu. Tôi biết chắc nói ra không ai đồng tình với sự lựa chọn này.