Tôi nói cưới xong sẽ chiều anh thoải mái chuyện ấy. Anh bảo không chịu được rồi nhất quyết chia tay.
Mặc dù em không đồng ý nhưng anh cứ nhất quyết làm và năn nỉ em "làm giúp".
Anh luôn hỏi tôi và người cũ từng âu yếm nhau như thế nào, nghe rồi anh rất hưng phấn khi làm chuyện ấy với tôi.
Nhiều người nói gia đình em điều kiện quá tốt, hơn hẳn anh, em lương cao hơn anh; anh không muốn bỏ em là đương nhiên.
Tôi hoang mang, thất vọng, chỉ tưởng tượng ra chuyện 2 người ấy đã làm gì cũng khiến tôi phát điên.
Tôi không vượt quá giới hạn vì không muốn một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng trách nhiệm, bằng ham muốn hơn là tình yêu.
Tình cảm của tôi ngày càng lớn nhưng cứ gặp nhau hàng ngày tôi thấy khổ tâm nhiều lắm.
Cô ấy mời tôi đi chơi riêng, tự thuê một phòng và đêm đó đã tiến tới với tôi.
Giờ tôi vô cùng hối hận nhưng vì ở gần nên khó quên.
Bạn tôi kể trước kia cô bé ấy có phụ bán ở quán cà phê, bạn (đã có vợ con) tới tán tỉnh và vài lần ngủ với nhau.
Tôi là đàn ông khỏe mạnh, bình thường, nhu cầu khá cao, nếu cứ như vậy tôi không biết có chịu nổi không.
Sự điên cuồng qua đi, tôi trưởng thành dần và rất hối hận vì lối sống buông thả của mình.
Chúng tôi quen nhau được 3 tháng và đã đi quá giới hạn. Tôi không phải là người đầu tiên của bạn gái.
Khi bị từ chối, bạn trai thường im lặng đến mức tôi cảm thấy dường như anh chả thương yêu gì tôi.
Tôi luôn sợ mẹ sẽ nghĩ mình là đứa trẻ hư, mẹ không nghe ai nói gì về tình dục cả.
Nửa đêm tôi bị đánh thức do có tiếng động, nghĩ nằm hơi chật, con không thoải mái nên ngủ không ngon, trở mình.
Bạn trai cũ luôn bên cạnh, khiến tôi đỡ buồn nên dần dần mối quan hệ của chúng tôi cũng không khác gì tình yêu.
Chúng tôi nhiều lần ngủ cùng nhau nhưng chỉ dừng lại ở ôm hôn. Anh ấy bảo muốn giữ gìn cho tôi đến đêm tân hôn.
Cô ấy nói tôi hãy về suy nghĩ kỹ, nếu chấp nhận được hai đứa tiếp tục.
Cùng là con người, chỉ khác nhau mỗi giới tính, sao con trai yêu nhiều người thì được mà con gái lại bị đánh giá?