Sau 3 tháng tái cơ cấu, đại gia thủy sản nợ trên 1.500 tỷ đồng - Công ty Phương Nam ở Sóc Trăng - đạt kim ngạch xuất khẩu gần 8 triệu USD và bắt đầu có lãi.
Chồng tôi mê cờ bạc, rượu chè, lấy nhau 8 năm mà hết 7 năm tôi làm trả nợ cho chồng, cay đắng trăm bề. Gần đây lại phát hiện anh nhắn tin cùng lúc với 3 phụ nữ khác.
Không chỉ nợ ngân hàng vượt số vốn điều lệ, Công ty cổ phần Chế biến thực phẩm Sông Hậu (Sohafood) còn nợ hàng chục người nuôi cá gần 45 tỷ đồng.
Bà Ba Sương cho rằng Sahafood thua lỗ do những người tiền nhiệm "phá hoại". Còn lãnh đạo cũ khẳng định nguyên nhân công ty lún vào nợ nần từ hậu quả của hàng nghìn tấn hàng tồn kho từ khi bà Sương còn điều hành nhiều năm về trước.
Sau 3 tháng ngưng hoạt động, Công ty cổ phần Chế biến thực phẩm Sông Hậu (Sohafood) đổi được giấy phép đăng ký kinh doanh để sản xuất trở lại.
Cho rằng bà Hoa xen vào chuyện vay nợ của hai dì cháu, Hải cầm dao đâm bà này 14 nhát ở chân cầu thang khu tập thể.
Chồng ngày nào cũng làm từ 7h đến 22h. Tôi ngoài giờ đi dạy lại lo trồng rau nuôi gà..., vậy mà vẫn không đủ tiền trả lãi.
Áp lực trả nợ mỗi ngày, tôi không thể xoay sở nổi. Nhiều khi trong nhà không còn gạo nhưng không dám mua, vì số tiền tôi còn không nhiều, phải để dành cho bé con ăn sáng và tiền đi xe buýt đưa đón con.
Công an cho rằng trong lúc quẫn trí vì bị chủ nợ đòi riết, bà chủ cửa hàng vật liệu xây dựng đã tìm đến cái chết bằng sợi dây điện.
Thử đặt mình là người nhân viên, tôi cho rằng nếu không có thưởng tết thì họ sẽ rất buồn, bởi ai cũng cần phải sắm sửa cho gia đình, con cái một cái tết vui vẻ.
Tôi tự cho mình đôi phút quên đi trách nhiệm làm mẹ, cho bản thân được nhớ và day dứt về anh thêm lần này nữa thôi. Để tiếp sau, tôi phải cố thật nhiều, thật bản lĩnh cùng con vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Đối với nhiều người thế hệ đi trước, nhắc đến Chánh Tín là nhắc đến thần tượng điện ảnh một thời. Bởi vậy nên khi nghe tin Chánh Tín vỡ nợ, thực lòng không ai không thấy thương cảm.
Nhiều lúc túng quẫn, tôi chỉ muốn tự vẫn chết để kết thúc cuộc sống này, nhưng nghĩ đến hai đứa con nhỏ dại tôi lại không thể nào ra đi. Tuy nhiên, nếu tiếp tục sống tôi lại không còn khả năng trả lãi cho chủ nợ nữa.
Tôi lo xoay tiếp để trả tiền lãi mẹ đẻ lãi con, rồi chuyện cơm áo hàng ngày, tiền nong hàng tháng cho chồng chữa bệnh, học hành của con cái. Áp lực ghê gớm, tôi luôn sống trong cảnh lo lắng, tâm trí mệt mỏi.
Hàng ngày đi làm về nhìn thấy vợ đang mang bầu và nghĩ đến đống nợ của tôi mà ruột đau như cắt, thương lắm nhưng đành bất lực.
Không chỉ buồn phiền chuyện tình cảm, Phúc mặc cảm hoàn cảnh gia đình khó khăn và bản thân nợ nần nên muốn cùng người yêu tự sát.
Từ sự giới thiệu của một phụ nữ, nông dân nghèo Cần Thơ sang Trung Quốc làm phẫu thuật hiến thận để lấy tiền đổi đời rồi về quê rủ bạn bè, người thân làm theo.
Đi chơi về khuya, Phúc đánh cắp chìa khóa của cán bộ quản lý súng, lấy khẩu AK cùng 3 băng đạn mang đến nhà nghỉ với ý định cùng người yêu tự sát.
Nợ 100 triệu đồng, Hùng cướp taxi của đồng nghiệp nhưng bị cảnh sát bắt sau hơn 3 tiếng gây án.
Vợ chồng tôi rơi vào cảnh màn trời chiếu đất giữa đất Sài Gòn. Nhiều lần muốn tự tử vì bị xã hội đen đòi nợ nhưng vì nghĩ đến con chưa chào đời nên chúng tôi cố gắng sống.