Với tôi, nhà là nơi mọi người đều được thoải mái, là chính mình khi trở về. Nhà không cần quá rộng, quá sang trọng nhưng phải đầm ấm và gọn gàng.
Ngày còn nhỏ, tôi từng mơ ước về một cuộc sống có thể ngắm núi nhưng cũng có thể chạy xe ra biển, và thật tuyệt khi giờ đây, ước mơ thành sự thật.
Mỗi người sẽ có những tiêu chí khác nhau theo nhu cầu, nhưng tôi nghĩ rằng có sự chuẩn bị thì khi bắt tay làm mọi thứ sẽ thuận lợi hơn.
Tôi đang chờ đến ngày được tận tay mở khóa ngôi nhà sở hữu của chính mình, ngày có thể báo tin và chia vui với mẹ, tôi sẽ reo lên: “Mẹ ơi con có nhà rồi!”
30 tuổi, tôi có một khoản nợ gần nửa tỷ trên đầu, nhưng đánh đổi lại là chìa khóa ngôi nhà trị giá 1,7 tỷ đồng trong tay.
Tôi phải lòng ngôi nhà mới ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngôi nhà mới là nơi con trai nhỏ của tôi có thể thỏa sức vui chơi, vận động mà không bị bó hẹp như trong không gian ẩm thấp, chật chội của nhà trọ.
Tôi vẫn hay nói đó là ngôi nhà hạnh phúc bởi nhờ có ngôi nhà ấy mà vợ chồng tôi vẫn ở bên cạnh nhau, con trai tôi vẫn có một gia đình đầy đủ.
Tôi muốn bố mẹ được sống trong ngôi nhà khang trang và hưởng những điều hạnh phúc nhất.
Mỗi lần gọi điện về, thấy bố mẹ và các em trong ngôi nhà mới, mọi khó khăn, vất vả nơi xứ người đều như tan biến.
Xuất phát điểm thấp không có nghĩa là không thể mua đất, xây nhà, quan trọng là cách đặt mục tiêu và lên kế hoạch để thực hiện chúng.
Ngay khi từ đặt chân đến Hà Nội năm 2012, tôi đã đặt mục tiêu phải bám trụ lại và mua được nhà để an cư lập nghiệp ở Thủ đô.
Ngôi nhà không chỉ mở ra một cuộc sống mới cho cả gia đình, mà còn là thành quả ghi nhận nỗ lực, vất vả của hai vợ chồng tay trắng đi lên.
Giấc mơ xây nhà không dành cho bản thân tôi mà để cảm ơn người phụ nữ đã dành cả thanh xuân nuôi tôi khôn lớn.
Sau nhiều năm tích góp, gia đình tôi đã cải tạo lại căn nhà xây được 30 năm từ đời ông bà và có được vườn hoa với nhiều loại bố mẹ yêu thích.
Vợ chồng tôi có công việc ổn định, có căn hộ chung cư ở Thủ đô nhưng vẫn quyết định rời phố thị vào vùng đất Tây Nguyên nắng gió phát triển sự nghiệp.
Sau sáu năm làm đủ mọi nghề, tôi đã trả hết nợ và hoàn thành giấc mơ sở hữu một căn nhà nho nhỏ tại Hà Nội.
Được sống trong tình yêu thương và sự bao bọc của cha mẹ nhưng lúc nào tâm thức tôi cũng muốn có nhà riêng để tha hồ bày vẽ theo ý thích.
Khi chuyển từ Hà Nội về quê, tôi vẫn quyết định mua chung cư thay vì nhà đất vì giá chung cư ở quê thấp hơn rất nhiều so với nhà đất.
Dù ngôi nhà vẫn đang trong quá trình xây dựng nhưng tôi thực sự rất hạnh phúc mỗi khi ngắm thành quả của cả gia đình đang dần hoàn thiện từng ngày.