Ngay cả khi tốt nghiệp đại học ưu tú và làm việc cho đế chế Samsung như bố mẹ mong đợi, một số người vẫn muốn bỏ xứ ra đi.
Dành quá nhiều thời gian cho mạng xã hội, internet và ngủ quá ít là nguyên nhân khiến nhiều người trẻ cảm thấy chán nản, buồn bã.
Viết những dòng này, nước mắt tôi chảy dài. Hạnh phúc không đến khi tôi lập gia đình lần thứ nhất và có bé gái 6 tuổi.
Tôi 30 tuổi, bỏ chồng từ khi con 2 tháng, giờ bé đã 6 tuổi. Tôi và ba của bé vẫn giữ mối quan hệ bình thường để con được vui vẻ.
Tôi 33 tuổi, làm công chức nhà nước được 7 năm. Vì không thích ngồi yên một chỗ nên quyết định kinh doanh thêm sau khi sinh bé đầu lòng 3 năm trước.
Tôi và em quen nhau qua một trang hẹn hò được hai năm rồi tiến tới. Tôi rất yêu vợ, đối với tôi vợ là tất cả.
Tôi 30 tuổi, lấy chồng cách đây hơn 4 năm; anh hơn tôi 10 tuổi. Do đặc thù công việc của chồng hay phải đi xa nên tôi ở cùng với nhà chồng.
Tôi 30 tuổi, nhân viên văn phòng, lương tháng 15 triệu; chồng 35 tuổi, mở công ty riêng, thu nhập như thế nào tôi cũng không rõ.
Tôi 22 tuổi, luôn đặt gia đình lên trên các mối quan hệ nhưng những gì nhận được khiến bản thân buồn lòng.
Tôi chẳng biết làm sao để bảo vệ gia đình. Tôi bênh mẹ mà cũng chẳng làm được gì ba, khuyên nhủ mà ba không chịu nghe.
Đối với mẹ chồng tôi, con dâu là để cung phụng, nhờ vả, sai khiến và chì chiết.
Tôi sinh ra trong gia đình giàu có. Rồi việc kinh doanh thất bại, kinh tế gia đình tuột dốc, ba mẹ ly thân, bán hết tài sản trả nợ, tôi về sống với ngoại.
Tôi phải lo cho đứa con sắp sinh, giờ có chồng khó mà lo cho nhà mẹ đẻ, lòng cứ đau đáu về chuyện của mẹ, không thể yên tâm lo công việc của mình.
Tôi 32 tuổi, làm văn phòng; em 27 tuổi, tự mở spa tại nhà. Chúng tôi quen nhau từ tháng 9/2020, khi em đã chia tay người yêu cũ khoảng nửa năm.
Tôi 30 tuổi, dân tỉnh, có công việc và sự nghiệp ổn định, trước đây trải qua nhiều mối tình nhưng không thuận lợi.
Vợ tôi là giáo viên cấp ba, những tưởng là người hiểu biết nhưng lối sống và suy nghĩ thật kinh khủng.
Tôi và vợ quen và đến với nhau tầm chục năm rồi, con trai đã 10 tuổi. Gần 4.000 ngày chung sống, tôi chưa bao giờ làm vợ hạnh phúc và khiến con cái tự hào.
Chuyện tôn giáo đã đủ mệt rồi, còn chuyện công việc với gia đình bạn gái nữa, nghĩ đến thôi mà tôi chỉ muốn trầm cảm.
Giờ đây sống độc thân, tôi được thả trôi theo cảm xúc thật của bản thân mà trước đây khi có chồng không dám nghĩ đến.
Hôm nay là ngày lễ, ai cũng có chỗ để vui chơi, còn tôi ở một mình trong căn hộ.