Có nhà, xe và bốn miếng đất để dành, tổng tài sản 12 tỷ đồng nhưng mâm cơm của gia đình tôi vẫn chỉ ba món: canh, rau, món mặn.
Sở hữu hai nhà máy sản xuất kinh doanh, nhà đất ở Sài Gòn, Đà Lạt, Vũng Tàu, nhưng tôi đã mang 'tư tưởng nghỉ hưu' từ trước tuổi 30.
'Sống một cuộc đời rực rỡ, nửa đầu kiếm tiền, nửa sau cho đi', là thứ tôi học được từ quan niệm chỉ sống một lần của những vĩ nhân.
Những cô gái độc thân, lương tháng 15-25 triệu đồng, chưa phải chu cấp cho cha mẹ già, nhưng làm tháng nào tiêu hết tháng đấy.
Tôi cho con học trường tốt, đưa gia đình đi du lịch, mua sắm đồ dùng hiện đại... thay vì ôm khư khư một khối tải sản đến lúc chết.
'Sớm kiếm được tiền, cuộc sống dư dả, nhưng tôi đem ăn tiêu, mua sắm hết, học đòi bao bạn bè từ bữa này sang bữa khác'.
Duy trì mức thu nhập trên 500 triệu đồng mỗi tháng nhưng gia đình tôi chỉ bỏ ra khoảng 30-40 triệu để chi tiêu sinh hoạt.
'Mỗi tháng cố lắm cũng chỉ tiết kiệm được vài triệu, cả đời vẫn chẳng mua nổi nhà', bạn tôi biện minh cho lối sống hưởng thụ của mình.
Nếu ai cũng có tư tưởng về hưu sớm, không làm việc từ khi mới 30 tuổi thì xã hội làm sao phát triển được.
Câu nói 'mỗi tháng cố lắm cũng tiết kiệm được vài triệu, chẳng đáng bao nhiêu' chỉ là sự biện hộ cho thói quen tiêu dùng hoang phí.
'Một ngày của tôi bắt đầu từ 5h sáng, làm cật lực từ việc văn phòng đến bán dưa muối và chỉ kết thúc sớm nhất vào lúc 0h sáng'.
Thu nhập 25 triệu một tháng, đang nợ ngân hàng 600 triệu, tôi nên bán đất kiếm lời để cải thiện đời sống gia đình hay để dành cho con?
Khi còn trẻ, có sức khỏe, bạn sẽ dễ dàng vượt qua vất vả, áp lực nên hãy để dành phần an nhàn, hưởng thụ đến cuối đời.
Ra quán cà phê bơ vơ ngày tám tiếng, thu nhập không có một đồng, tôi quyết định đi làm công ăn lương trở lại.
Nếu mua nhà đất thì 10 năm sau bạn sẽ có thể có gấp năm lần tài sản, nhưng nếu muốn sống 'chất' thì cứ mua ôtô mà hưởng thụ.
Nghỉ hưu từ trước tuổi 40 với tài sản 30 tỷ, cùng thu nhập thụ động 100 triệu đồng mỗi tháng, tôi nhận ra chẳng có gì là an toàn.
Mệt mỏi vì không còn đam mê công việc, lại không áp lực về tài chính, tôi quyết định viết đơn xin nghỉ việc để rồi nhận ra sai lầm.
40 tuổi, tôi không muốn nghỉ hưu sớm khi còn có thể đóng góp nhiều nhất cho gia đình, xã hội.
Quá quan tâm đến chuyện có bao nhiêu tiền mới đủ để an toàn nghỉ hưu, nhiều người mãi chẳng thấy thỏa mãn, luôn sống trong trạng thái bất an.
Giáo viên hướng dẫn từng thẳng thừng từ chối gặp tôi với lý do 'bận đi cưỡi ngựa, không làm việc cuối tuần', người Việt cũng nên làm như vậy.