Càng ngày tôi càng không hiểu anh, 2 đứa thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, cãi vã, không tìm được tiếng nói chung như ban đầu nữa.
Chắc trong kiếp người, thứ khó định nghĩa nhất chính là tình yêu, đang đắm say phút chốc trở thành người dưng.
Tôi muốn giữ em bé nhưng không biết có chịu được áp lực đè lên mình và bố mẹ mình không nữa.
Em muốn tha thứ nhưng không thể lý giải nổi việc anh quên một việc quan trọng như vậy.
Mỗi khi nghe câu ai đó nói với nhau khi nhìn không rõ là: "Mắt mày bị lé à" em cũng thấy giật mình.
Thời gian quen tôi anh chỉ đi làm chính thức vài tháng, còn lại làm tự do với định hướng không rõ ràng, thu nhập bất ổn.
Không biết có nên nói cho anh biết hay không? Tôi không muốn nhận sự thương hại của anh dù yêu và cần anh nhiều.
Mẹ biết chuyện tôi chia tay bạn trai thì khóc lóc, khuyên nhủ đủ kiểu, nói muốn tôi lấy chồng gần.
Hai cô bạn ngồi 'tám' với nhau về một chàng trai.
Tuy anh tốt nhưng tính cách chúng tôi trái ngược, thường cãi nhau, tần suất cãi một hai lần mỗi tuần.
Anh bỏ ngoài tai lời chia tay, còn tác động gia đình, bạn bè để khuyên nhủ tôi và tìm bác sĩ tâm lý cho tôi.
Tôi thật sự thất vọng về sự nhu nhược của anh. Sau vài tuần từ hôm anh nghe lời mẹ, tôi nói lời chia tay.
Anh trông khá nam tính, râu và lông tay nhiều làm tôi rất ngại và không thích. Chỉ nhìn thôi tôi đã thấy bẩn và kém sang.
Hàng ngày anh đến và ngồi trước cửa nhà, chỉ đợi thấy tôi đã đi làm về và chúc ngủ ngon.
Anh hậm hực khi tôi không tặng chiếc đồng hồ mấy triệu mà anh thích vào sinh nhật, chỉ mua bánh kem và dẫn anh đi ăn.
Tôi muốn làm cho chuyện tình này một cái kết đẹp để ngày nào đó gặp lại, cả hai sẽ không còn nuối tiếc, hối hận hay áy náy.
Chẳng bao giờ anh hẹn gặp tôi chỉ để ngồi nói chuyện, tâm sự đơn giản, kiểu gì cũng vào nhà nghỉ.
Tôi đã nói lời chia tay nhưng anh khóc và níu kéo khiến tôi mủi lòng, không nỡ, nhưng giờ tôi không còn nhiều tình cảm với anh nữa.
Bạn tôi mới quen rất nghiêm túc và chân thành, có điều tôi không thể bỏ rơi bạn trai cũ trong khi anh cần tôi.
Tôi thà chia tay còn tốt hơn lấy nhau về mà không ở gần, không cùng hướng đi, không cùng xây dựng hạnh phúc.