Chúng ta lên kế hoạch chi tiêu để kiểm soát tiền của mình. Nhưng chúng ta thực hiện kế hoạch đó đã thực sự hiệu quả chưa?
Nhìn các bạn thu nhập 7-10 triệu đồng/tháng mà có thể tích lũy được tiền mua vàng thì thú thật tôi rất ngưỡng mộ. Có lẽ các bạn chẳng bao giờ phải sắm sửa gì cả như: ti vi, tủ lạnh, máy giặt… thậm chí là cái chăn, bàn ghế.
Tôi thấy nhiều bạn lương 20 triệu đồng/tháng cứ lo đi chỉ trích những người lương thấp mua được vàng, mà không xem lại kế hoạch chi tiêu của mình. Thật buồn cười.
"Những ai cứ mở miệng là nói sống vì người này, người kia thì nên xem lại bản thân mình. Bởi chỉ khi nào chúng ta biết quan tâm, trân trọng bản thân thì khi đó chúng ta mới có thể nghĩ tới người khác, mới trân trọng họ như chính bản thân mình".
"Tôi không đi xe đẹp, không điện thoại xin, quần áo hàng hiệu... Không phải vì tôi không muốn mà nói thật là tôi không đủ điệu kiện thực hiện những thứ đó vì thu nhập của tôi phải chi quá nhiều thứ".
Sau 16 năm, tôi vẫn chưa thể mua nhà ở Hà Nội được mặc dù tổng số tiền kiếm được là trên 6 tỷ đồng, đã trừ chi phí sinh hoạt hàng tháng.
Tại sao những người lương cao không để dư được đồng nào và luôn than thở, khổ sở vì không đủ tiền để chi tiêu?
Trong khi đồng nghiệp cùng cấp ăn sáng tô miến phở, ăn trưa cơm gà trị giá 35-50 nghìn đồng/suất, kèm thức uống 15-20 nghìn đồng thì tôi làm tô cháo lòng bình dân hoặc dĩa bánh ướt hơn nghìn đồng/suất…
Lương của tôi 20 triệu/tháng nhưng 'làm tháng nào xào tháng ấy', mặc dù tôi rất tiết kiệm. Tôi không dám nghĩ đến việc để dành 3 triệu/tháng nói chi là mua vàng.
Vợ chồng bạn tôi gần 40 tuổi mà vẫn ngửa tay xin tiền cha mẹ, tổng lương hai vợ chồng 10 triệu mà dùng toàn hàng hiệu, gặp người nghèo thì mỉa mai, miệt thị. Cô vợ nói: “Tôi phát buồn nôn khi thấy người ta uống bịch sữa 4.000 đồng”.
Mỗi tháng tôi làm thêm chỉ 2-3 triệu đồng, tôi ăn tằn tiện bằng số tiền này. Nếu hôm nào đi ăn đám cưới hoặc họp lớp thì hôm sau tôi sẽ ăn mì gói...
Giao thiệp rộng chưa chắc đã được việc, mà giao tế giỏi cũng không buộc phải tốn nhiều tiền. Nếu tiền bạc của bạn eo hẹp mà đám cưới nào người ta mời bạn cũng đi, hoặc không đi mà vẫn phải gởi tiền mừng thì thật khổ.
Tôi lao vào làm việc kiếm tiền đến mức không còn biết xung quanh đang diễn ra gì. Thậm chí, tâm trạng tôi lúc nào cũng trong trạng thái đang làm việc cho dù là tối thứ 7 hay chủ nhật…
Làm đám cưới xong, vợ chồng tôi chẳng còn dư đồng nào vì bao nhiêu tiền chồng tôi đã lo vào sửa nhà và cưới vợ hết, còn tôi chỉ là một sinh viên mới ra trường.
"Không chịu dành tiền mua sữa cho vợ (vợ mang bầu) mà suốt ngày chạy theo iPhone, xe tay ga. Thế mà, lúc nào anh ta cũng kêu thiếu tiền. Chắc cũng không ít người như thế thời nay? Thật sự tôi cũng không hiểu những con người ấy đang nghĩ gì?".
Với mức chi tiêu đó tôi vẫn thấy hạnh phúc, không có gì là hành hạ bản thân chút nào. Nói như vậy, không phải tháng nào tôi cũng chi tiêu như thế. Có tháng cần mua sắm và chi tiêu những cái cần thiết thì tôi sẵn sàng bỏ ra 30-40 triệu đồng/tháng là bình thường.
Các bạn cứ nhìn sang nền kinh tế của Hàn Quốc sẽ thấy. Diện tích, dân số họ nhỏ hơn ta, nhưng GDP gấp 10 lần nước ta. Tất cả là từ trí tuệ, sức lao động, cần kiệm của con người mà ra.
Bạn là người làm ra 5.000 đôla/tháng nhưng chỉ tiêu 3 triệu đồng, hay sếp lương 150 triệu đồng mà chỉ chi tiền ăn uống 3 triệu đồng/tháng…, thì tôi nghĩ các bạn đang là những người nô lệ của đồng tiền, khiến đất nước ngày càng nghèo đi mà thôi.
Lương của tôi vào khoảng 100 triệu đồng/tháng và tôi đã có xe 4 bánh. Nhưng tôi vẫn dùng đồng hồ đeo tay nhảy số, mỗi khi đứt dây, tôi dùng keo dán sắt gắn lại…
"Sau khi tiền đạo xăng Ron 95 ghi bàn, huấn luyện viên đã thay đổi chiến thuật đưa cầu thủ Điện Lực vào sân, ngay lập tức anh đã ghi thêm 1 bàn thắng nữa, “Vàoooo” 2-0 cho đội chủ nhà…".