Nhiều người nói bà Wu không phải là người giàu có nhất nhưng là người tử tế nhất Trung Quốc.
Cách đây chừng 3 tháng, một sự kiện lớn trong đời xảy ra đã khiến tôi thành tâm từ bỏ hẳn thú ẩm thực thịt chó.
Chú chó vẫy đuôi mừng cha tôi với chiếc đầu dính máu khô khiến ông từ bỏ thịt chó.
Một phụ nữ Đài Loan bật ứng dụng google maps khi đi qua ngôi nhà cũ, chợt nhìn thấy mẹ đang ngồi sống động, cô bật khóc.
Không có gì để tặng cô giáo, một cô bé đã nhặt những viên kẹo dẻo trong phần ngũ cốc ăn sáng, cho vào túi như một món quà.
Ngày chị Heather (Mỹ) gặp cô bé mang trái tim của con trai mình, sự sống như vẫn hiện diện rất rõ ràng.
Sau khi ra tù, Liu Wei đã nhận nuôi hàng chục trẻ em, đào tạo chúng thành những người nổi tiếng khắp Trung Quốc
Mẹ đột ngột qua đời làm dở dang kế hoạch kỷ niệm 43 năm ngày cưới, 7 cô con gái Trung Quốc quyết định mặc váy trắng an ủi cha.
Cuốn nhật ký của ông Zhang (Trung Quốc) ghi lại tất cả hoạt động thường ngày của ông và vợ với hy vọng bà có thể nhớ được ông.
Người phụ nữ nghiện rượu ở Anh được con gái chăm sóc 9 năm cuối đời, không hề biết đó là người mình đã bỏ rơi hơn 20 năm trước.
Mẹ mất sớm, Xingmeng (Trung Quốc) luôn giữ tấm ảnh của mẹ trong túi áo, để ai đó hỏi, cô bé sẽ lấy ra khoe.
Chị Vũ Linh (Trung Quốc) đi bên cạnh con gái bị khiếm thị hầu hết thời gian trong ngày, nhưng không hé miệng để con biết.
Chiếc áo may từ chăn bông là kỷ vật mà vợ ông Yan (Trung Quốc) để lại, được ông luôn mang theo như giữ vợ bên mình.
Một người mẹ Anh đã chia sẻ hình ảnh đứa con trai 2 tuổi hát lời tạm biệt khi đến thăm bia mộ cha.
Ngôi trường Junko được ông Takahashi xây dựng tại tỉnh Quảng Nam, 2 năm sau khi con gái ông qua đời, theo mơ ước của cô.
Cả hai đứa con nhỏ thó, co quắp vì bệnh xương thủy tinh, anh Ngọc Anh ngày ngày phải bế bồng chăm lo mọi thứ như với trẻ sơ sinh.
Thấy chàng trai lạ nằm thoi thóp trong căn nhà dột nát, ngước ánh mắt tuyệt vọng, bà Thương xin chồng cho mang về nhà, dốc hết tiền cứu.
Quá trưa, ông Quyết (Hà Nội) gặt xong 5 sào ruộng bằng cái liềm quấn vào mẩu tay cụt. Chưa "đã" việc, ông chạy về vác lưỡi cày ra đồng.
Chiều tháng 7, Duy (Hà Nội) chạy xe 60 km để tìm bà Tịnh, sẵn sàng tâm lý một lần nữa sẽ phải nhận nhầm người.
Anh quân nhân ngồi khóc trong sân bay la liệt khách khiến Charlene (Mỹ) không thể kiềm lòng, đến hỏi thăm.