Tôi 31 tuổi, sinh ra ở một làng quê ngoại thành Hà Nội, còn em là người con ở miền Tây sông nước.
Tôi rất thích một người trong công ty dù biết anh có vợ hơn 5 năm rồi.
Mùa dịch Covid-19, ai cũng hoang mang và tôi không ngoại lệ. Qua Hàn Quốc gần 10 năm, tôi cũng có chút tích lũy cho tương lai.
Tôi 29 tuổi, độc thân, tình cờ quen bạn nam nhỏ hơn 2 tuổi nhờ nhóm bạn chơi chung.
Tôi là nam, 30 tuổi, trưởng phòng ở một chi nhánh ngân hàng, sống tại thành phố biển.
Tôi 32 tuổi, kinh doanh vật liệu xây dựng, sắt thép khá lớn. Tuổi này người ta đã ổn định gia đình, còn tôi thật sự chưa tìm được tình cảm đích thực.
Tôi 34 tuổi, ly hôn được 4 năm. Tôi thích cô đồng nghiệp nhỏ hơn 9 tuổi, dễ thương, trẻ trung, tính cách hài hòa, có chút ngây thơ.
Ngày ấy, tôi là cô bé học lớp 12; tình cờ người ấy đến lớp tôi, làm tôi thay đổi suy nghĩ không có tình yêu sét đánh ở trên đời.
Tôi 35 tuổi, thu nhập tốt và ổn định, từng trải qua vài mối tình. Bạn gái 32 tuổi, trưởng phòng tại một công ty có tiếng, chăm chỉ, ngoại hình ổn.
Tôi và anh quen nhau qua chuyên mục Hẹn hò của VnExpress. Chúng tôi bắt đầu vào tháng 4/2019.
Tôi là tác giả bài: "Yêu đơn phương chị chủ nhà gần 10 năm". Tôi đã đọc hết ý kiến của mọi người và xin bổ sung chút, hôm trước buồn quá không kể chi tiết được.
Tôi sắp 30 tuổi, có bạn trai nhưng bị chia cắt suốt nửa năm vì anh về nước đúng lúc dịch bệnh bùng phát.
Tôi là nam, 24 tuổi, nhà tôi kinh doanh nên thuê mặt bằng nhà chị. Chị 29 tuổi, mất cha từ nhỏ, mẹ bỏ theo người khác, chị ở với dì.
Tôi 27 tuổi, vào công ty cùng thời gian với anh nên gặp nhau nhiều ở những khóa đào tạo cho người mới, lúc ấy chúng tôi không nói chuyện gì nhiều.
Tôi còn không rõ tuổi tác của người ấy, không biết nơi họ ở; chỉ biết người ấy có giọng nói vô cùng ấm áp dù cũng chẳng hiểu cậu ấy nói, đó là người nước ngoài.
Ngay từ ngày đầu gặp cách đây 9 năm, hồi là sinh viên năm nhất, tôi đem lòng thương chàng trai có ngoại hình như mình luôn tưởng tượng từ khi còn nhỏ.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào tôi lỡ thích bạn của ba. Nói là bạn ba nhưng chú ấy nhỏ hơn ba tôi 10 tuổi, từng có vợ, giờ vợ cũ và con chú ở nước ngoài.
Tôi 21 tuổi, học tại một trường đại học lớn ở TP HCM. Tôi yêu thích và muốn đắm chìm trong tình yêu, coi đó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình.
Điều đáng tiếc nhất của thanh xuân là thương một người không thương mình. Tôi đã gặp người như vậy, một người có thể không hoàn hảo nhưng phù hợp.
Tôi 27 tuổi, từng có mối tình đầu 8 năm, khi chia tay tôi níu kéo 8 tháng không được nên đành buông tay.