Những lúc gói bánh, bà thường hay kể cho tôi nghe về cách làm bánh, luộc bánh, thưởng thức bánh như thế nào cho đúng phong vị ngày Tết.
Tôi chợt nhớ lại, có lần, bố tôi với cái miệng móm mém cười hề nhìn cái tay tôi lướt trên máy tính bảng và bảo rằng: “Cái màn hình sờ vào nó chuyển động được, y như phim hoạt họa ngày xưa bố được coi”.
Con yêu, những tháng cuối năm trong lòng mỗi người lại trào dâng một cảm xúc nao nao, khó tả. Khi mà vạn vật đang ngày càng thay màu áo mới, lộng lẫy hơn như để chuẩn bị chào đón xuân, đó là lúc Tết đang đến rất gần.
Nữ ca sĩ và á quân The Voice Kids cùng thực hiện bộ ảnh nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11.
Trò thả diều dường như đã trở thành thú vui của trẻ con thôn quê như chúng tôi mà trẻ em ở thành thị ít có được...
Nhiếp ảnh gia người Đức Hans Peter Grumpe đến Hà Nội những năm 1991-1993, ghi lại hình ảnh trẻ em thủ đô hồn nhiên chân chất của thời kỳ đầu đổi mới.
Một tuổi thơ sống động, đầy ắp nguồn vui sẽ trở thành hồi ức tươi đẹp giúp bé sống lạc quan, hạnh phúc về sau, theo Tiến sĩ giáo dục Nguyễn Thụy Anh.
Lúc này đây, tôi đang rất thèm nghe được tiếng mưa rơi hay nói đúng hơn là thèm ký ức của một thời tuổi thơ nghèo khó đã mất đi, phải chăng đây là cái giá của cuộc sống văn minh hiện đại?
Ai cũng có một tuổi thơ với những trò nghịch ngợm, giờ lớn rồi thấy nhớ quá.
Trước khi trở thành người quản lý những công ty trị giá triệu USD, tạo ra sản phẩm có tầm ảnh hưởng bậc nhất thế giới, các nhân vật này đều có những bức hình đáng yêu lúc nhỏ tuổi.
Hè về, ai từng lớn trên lưng trâu, dậy thì với đòng lúa... sẽ không quên tuổi thơ tắm dưới cơn mưa rào, ăn kem mút 2 hào ngọt lịm.
Nhân ngày Tết thiếu nhi 1/6 sắp đến, tôi xin gửi tới bạn đọc khoảnh khắc hồn nhiên của các em nhỏ tại Bình Định quê hương tôi.
Suốt một tuần nay, vợ chồng chị Linh, anh Hải ở Hà Nội hục hặc chỉ vì chồng thì ủng hộ cu Bun nghịch đất, bới sâu, lấm lem người cả ngày, ngược lại mỗi lần thấy con nghịch bẩn, chị Linh lại quát mắng, bắt con về đọc sách, chơi lego.
Đã sáu năm xa cái xóm nghèo bé nhỏ bên con sông uốn quanh cùng những rặng tre xanh rì rào trước gió. Nơi đó có tuổi thơ, có gia đình, bạn bè và những người hàng xóm hiền lành, tốt bụng luôn mỉm cười mỗi khi tôi gặp.
Những ngày được nghỉ tết, 6 chị em tôi thường bị kêu dậy sớm làm việc nhà nhưng chẳng ai kêu than lấy một lời. Chúng tôi cứ cần cù làm việc và thưởng thức những ngày trước Tết như sợ nó qua nhanh.
Mỗi loài hoa đều mang một nét đẹp riêng, tuy không rực rỡ, lung linh nhưng hoa đồng nội luôn tinh khiết, dịu dàng gợi nhắc ta nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ êm ả.
Tuổi thơ tôi gắn liền với những bộ truyện tranh, ước ngày nào đó sẽ thành siêu nhân, có thể bay lượn. Tuổi thơ là những buổi lê la bắn bi, bạt dép, dù ở ngoài đường hay trường học, nhớ tiếng lóc cóc, leng keng của tiếng bi chạm vào nhau.
Hồi cấp III, tôi và nó ngủ trên một cái giường, tối đến thỉnh thoảng có đom đóm bay vào màn, nó cứ lập lòe mãi, thằng em lại nói “Các cụ hiện về rồi đấy”. Hai thằng sợ toát mồ hôi, dù là mùa hè, thậm chí mất điện nóng vô cùng mà vẫn chùm kín đầu.
Vừa đi nhặt hạt trẩu, chúng tôi vừa tìm chim, tìm ong, phải nói là vui lắm, rồi lại ăn sim, ăn mua, mồm đen như mấy bà già nhuộm răng. Về đến nhà biết mẹ nhập viện, tôi liền quẳng bao hạt trẩu đi, lao như ma đuổi, vừa chạy vừa khóc như đứa trẻ mất mẹ.
Theo đuổi quần vợt chuyên nghiệp là rất tốn kém và với Novak Djokovic cũng không phải là ngoại lệ dù anh thực sự có tài năng.