Tôi quen anh qua người họ hàng giới thiệu, ngay lần gặp đầu đã thấy thiện cảm nên mở lòng cho anh cơ hội.
Quan tâm đến vợ là một thứ xa xỉ với anh. Có lúc nào đó anh tự nhìn lại coi mình đã làm được gì cho em và các con?
Tôi không biết nếu tiến xa hơn sẽ ra sao khi một người đã có công việc ổn định lại phải "chờ" một sinh viên như tôi?
Hai tháng trời cô ta gửi những đoạn nói chuyện nhạy cảm ngày trước cho vợ tôi đọc. Thà cô ta chửi tôi, đằng này lại tìm đến vợ tôi, phá tan gia đình tôi.
Anh giải thích rằng có nỗi khổ riêng, phải lo cho mẹ già và con nhỏ. Mẹ anh lớn tuổi rồi nên hay buồn tủi, sợ mẹ tủi thân khi biết anh có tôi, sợ con anh bị ảnh hưởng tinh thần khi biết ba nó cưới vợ.
Em biết mình đã mệt, tự trọng của bản thân cũng đem ra xài hết rồi, hơn hết em biết ở nơi không có em anh vẫn sống tốt, ít nhất là tốt hơn những ngày tháng bên cạnh em. Với em, như vậy quá dư lý do để buông tay anh rồi.
Tôi đọc được anh khoe chiến tích với những cô gái khác bằng những từ ngữ rất sốc. Anh bảo đó là đang chém gió với bạn. Anh còn nói tôi phải xem lại xem anh đang nói chuyện đó với ai, đấy là câu chuyện của đàn ông trong lúc rảnh rỗi thôi.
Anh rất muốn trách móc, muốn nói hết về sự vô tâm, ích kỷ của em, về những tình cảm anh dành cho em, về nỗi đau mà anh được nhận rồi lại không thể trách gì được.
Có lẽ nào quá khứ bị hai người đàn ông cưỡng đoạt ngoài ý muốn đã làm thay đổi xu hướng tình cảm của tôi? Tôi có bạn gái mà vẫn nhớ anh, đi chơi với bạn gái xong về nhà tôi trằn trọc không ngủ được, sợ đã yêu anh mất rồi.
Một năm qua anh thường xuyên lên mạng xã hội lục tìm để xem thông tin của những người tình cũ mà không kết bạn. Tôi cho rằng đó là ngoại tình trong suy nghĩ, nó nguy hiểm không kém gì ngoại tình cả, vấn đề chỉ còn thời gian và cơ hội.
Sau khi cưới được bốn tháng em muốn trở về bên tôi, em nói giờ thương cả hai.
Bác bảo tôi phải đi đâu đó thật xa, cắt đứt liên lạc với mọi người, đặc biệt là Tuấn, trong vòng một năm. Nếu tôi trở về Tuấn vẫn đợi thì bác sẽ đồng ý.
Sống với chồng được 2 tuần chắc hơn cả yêu tôi 4 năm qua nên chắc hẳn em bây giờ đủ cảm thấy cuộc sống mình bình yên, êm đẹp và hạnh phúc chừng nào.
3 năm 6 tháng yêu nhau, bao giờ tôi có thể chờ đợi đến lúc anh tự tin làm chỗ dựa cho mình? Bạn bè giờ chẳng còn ai độc thân nữa, tôi thấy mệt mỏi vô cùng dù yêu anh nhiều lắm.
Anh lo ngày ngày trong trường chỉ gặp toàn tụi con trai, quay trái, quay phải gì cũng thấy toàn con trai với nhau. Anh sợ mình sẽ quên mất cách nói chuyện với con gái, cách mà tụi con trai hay pha trò để làm cho em cười.
Hạnh phúc mong manh quá, gia đình muốn em lấy chồng để ổn định cuộc sống, em không thể trái lời bố mẹ nhưng cũng chưa nhận lời yêu ai. Em muốn chúng tôi dừng lại.
Em sợ một làn gió mới mang anh xa khỏi đời em. Ngày lại ngày xa nhau em mới hiểu phải khó khăn như thế nào mới có thể yêu xa vậy được.
Em nói "Em qua đêm với thằng khác đó”, tôi như sụp đổ hoàn toàn, biết đây có thể là sự trả thù và sẵn sàng tha thứ cho em. Trớ trêu thay, em không cần sự tha thứ đó, chỉ nói "Em không thể nào quên được chuyện anh làm".
Anh bị ám ảnh về quá khứ của em khi đọc những bài báo về trinh tiết. Anh lên kế hoạch lừa dối, yêu người khác để em tự rời xa. Ngoài miệng anh vẫn nói không cưới em được thì cuộc sống về sau không có hạnh phúc, không yêu được ai nữa.
Có lẽ chị nên sang ngang thôi bởi chị cũng 30 tuổi rồi, cái tuổi không cho phép chị mộng mơ bay bổng được nữa. Con tim, nghị lực của chị cũng không còn đủ vững để chịu thêm tổn thương lần nữa.