Bố mẹ tôi là người gốc Hà Tây; tôi sinh ra và lớn lên ở Tây Nguyên rồi vào Sài Gòn học đại học, lập nghiệp hơn 10 năm.
Gần đây, tôi thật sự muốn về nơi mình sinh ra để sống cuộc sống không bon chen, giúp tôi thoải mái đầu óc hơn chút.
Mẹ bị mắc căn bệnh thế kỷ. Bố con qua đời hai năm trước cũng vì căn bệnh này rồi, con không thể mất mẹ nữa.
Nhà tôi đông anh em, má sinh tới năm người con trai và năm người con gái, tôi là con út trong gia đình.
Mẹ yêu quý! Lâu lắm rồi con không ngồi tâm sự cùng mẹ, chắc mẹ giận con lắm phải không? Cũng đúng thôi vì con là đứa bất hiếu với bố mẹ.
Tôi kinh doanh, 32 tuổi, có vợ và một con trai. Tuổi thơ tôi nghèo khó, từ nhỏ luôn ước mơ mua cho mẹ ngôi nhà để bà dưỡng già.
Bị đắm thuyền khi đang đi du lịch biển, người mẹ đã nỗ lực cứu sống hai con trước khi qua đời vì say nắng và mất nước nghiêm trọng.
Đọc bài: "Mẹ kỳ vọng quá nhiều ở tôi", xin chia sẻ với bạn cách tôi trò chuyện và tâm sự với mẹ, để mẹ hiểu mình hơn.
Hôm qua con gọi điện thoại cho từng người bạn thời đi học của mẹ để báo tin mẹ đã ra đi.
Những ngày đầu biết con ung thư, chị Thu không ăn, không ngủ, kiệt sức nên lăn ra ốm. Chồng chị phải gửi con gái tự kỷ cho nội ngoại chăm, ra Hà Nội với hai mẹ con.
Tôi là luật sư ở công ty luật khá nổi tiếng, bề ngoài và tác phong của tôi rất chuẩn mực, ai đó nhìn vào đều cảm thấy ngưỡng mộ và tôn trọng.
IrelandKhi chứng kiến sức khỏe mẹ càng ngày càng xấu đi, Sean O'Sallaigh quyết định đưa bà rời mùa đông tại Ireland để tận hưởng ánh nắng ở nước ngoài.
Thái LanMặc cho chiếc máy cày đang lao về phía mình, chim te te mẹ nhất quyết không rời bỏ trứng và liên tục kêu lớn để cảnh báo.
Ba mẹ ly dị từ khi tôi còn nhỏ. Tôi ở với mẹ, thiếu tốn tình cảm của cha, điều đó cũng chẳng sao bởi tôi luôn nghĩ mẹ sẽ là người luôn yêu thương tôi.
AnhBà Janet Cox, 68 tuổi, ở Derbyshire ở với cha mẹ từ nhỏ cho đến khi mẹ vào viện dưỡng lão, bà cũng vào sống cùng để có người bầu bạn.
Hai mươi năm, ngoài công việc, tôi không thấy chị gắn bó với người đàn ông nào.
Ngày này nhiều năm trước, mẹ thường thoáng nghĩ về mình khi thấy hoa ngập đường, rồi mẹ nghĩ về bà.
Tôi là người anh chồng trong bài: "40 tuổi vẫn chưa có gì trong tay vì gánh nặng nhà chồng", xin phép lên tiếng để mọi người có cái nhìn khách quan hơn.
Mẹ tôi từ bé được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo và có nề nếp. Ngoại tôi thời đó là dân buôn có tiếng, cũng thuộc tầng lớp quý tộc xưa.
Khi người mẹ lọt vào ống kính máy ảnh, cô đang địu con gái bị ốm từ nơi làm việc về nhà để chữa trị. Nửa năm sau, đứa trẻ qua đời.