Tôi 29 tuổi, mới sinh con được 3 tháng, nuôi con bằng sữa ngoài vì mẹ không có sữa. Con mới ở viện về, chưa khỏi hẳn bệnh. Chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng.
Tôi và người cũ có tình yêu trong sáng ở trường đại học. Chúng tôi chưa đi quá giới hạn, cùng lắm chỉ hôn nhau ở công viên. Do nhiều mâu thuẫn nên hai đứa chia tay.
Tôi 27 tuổi, làm văn phòng, nhà cửa ổn định, quen em cùng công ty. Cả hai yêu nhau thật lòng và rất hạnh phúc, ai cũng phải ghen tị, nhưng bên trong lại có vấn đề rất khó nói.
Gia đình anh sẽ không có mặt, anh cũng không dự định mời ai cả, chỉ có khách bên nhà gái thôi.
Thỉnh thoảng tôi nói vợ đưa ít tiền đi cà phê hay đi nhậu với bạn bè thì nhận câu trả lời: “Rảnh quá mà, nhậu suốt”.
Con cái hay ăn vạ, chân tay nhem nhuốc, nhà cửa bẩn, bố chồng say rượu suốt ngày, mẹ chồng thì chiều bố.
Tôi luôn có mặc cảm trong lòng, đó là khi mình khó khăn nhất, mẹ chồng lại từ chối giúp đỡ.
Anh chửi mắng mẹ thậm tệ, gần đây lại quay về với ma túy, còn chích trước mặt mẹ. Tôi có nên báo công an bắt anh?
Đơn đã nộp tòa án nhưng thật lòng tôi muốn giữ lại ngôi nhà để ở cùng các con, tiếc công mình đã xây nên.
32 năm tôi chưa có cái Tết yên ổn bởi năm nào ba cũng quậy phá, đòi tiền đánh bạc, đá gà, ngày thường thì đề đóm, nhậu nhẹt.
Có điều, với con người của ba, nếu không có người chăm sóc ông sẽ chết vì đói và say.
Nhiều người cả cuộc đời chỉ biết hy sinh cho con cháu, còn mẹ tôi chỉ nghĩ cho bản thân, có lẽ vì bà còn trẻ.
Vợ tôi không phải kiểu sang chảnh hay sống xa xỉ gì nhưng rất thích mua đồ lặt vặt, cái gì lạ mắt mà nhìn thấy thích là mua.
Nhiều lúc tôi mệt mỏi, chán nản, chỉ muốn chết đi cho xong, hoặc ước không lấy chồng không sinh con.
Tôi sợ đến viện, sợ chọc kim tiêm hàng ngày, sợ thăm khám buồng trứng, sợ giây phút chờ đợi đến lượt ở viện.
Tôi thấy hối hận khi khăng khăng lấy anh mà không lường trước hết mọi khó khăn của người làm vợ hai.
Mỗi khi tôi về nhà hay gọi điện về là ba mẹ lại nói chuyện tiền bạc trong suốt 4 năm đại học của tôi hết bao nhiêu.
Khi con gần 3 tuổi tôi mới đủ dũng khí về quê thăm mộ anh, để xác định lại lần nữa là anh đã ra đi mãi mãi.
Anh sợ không đủ mạnh mẽ sẽ khóc như một đứa trẻ. Bao nhiêu kỷ niệm, yêu thương anh xin giữ cho riêng mình.
10 tháng nay cô ấy không về quê, bố mẹ chồng gọi điện lên hỏi thăm cũng không nghe máy.