From: minh
Sent: Sunday, November 14, 2010 10:39 PM
Chị Ngân mến!
Có lẽ tôi cũng không tưởng tượng được có ngày tôi lại viết ra tâm sự của mình và gửi lên mục Tâm sự của VnExpress. Tôi hy vọng bằng cách này, tôi và chị, những người cùng cảnh ngộ, có thể vơi đi bớt nỗi lòng của mình. Tôi năm nay đã 32 tuổi, có lẽ ở tuổi này, ai cũng nghĩ tôi đã có gia đình, một mái nhà với chồng con đầy đủ, nhưng không tôi mới biết thế nào là tình yêu thật sự thôi chị à.
Thật ra có rất nhiều chàng trai đeo đuổi tôi, có điều họ không phù hợp với tôi và không cho tôi cảm xúc gì cả, cho đến khi tôi gặp và yêu anh. Tôi yêu anh lúc nào không biết nữa, nhưng tôi biết chắc, nhờ tình yêu, tôi vượt qua tất cả mọi khó khăn trong công việc, những căng thẳng mà có lúc tôi tưởng mình có thể gục ngã. Tôi thay đổi hầu như mọi thứ, từ một người nóng tính, hay vội vã trong mọi quyết định, tôi trở nên chín chắn hơn và từ tốn hơn. Nhờ anh, tôi chú ý đến cách nấu ăn sao cho ngon và đẹp mắt, tôi dần biết tiết kiệm và chú ý hơn trong ngân sách chi tiêu của mình.
Tôi thay đổi một cách tích cực đến không ngờ, tôi càng ngày càng được mọi người khen ngợi từ tính cách đến ngoại hình, nhờ anh tất cả. Tôi yêu anh lắm, đến giờ tôi vẫn rất yêu, những cảm xúc hỉ, nộ, ái ố của tôi đều liên quan đến anh ấy. Đáp lại, anh cũng rất ân cần và chu đáo với tôi, anh cũng lo lắng cho tôi nhiều lắm. Tôi tưởng tôi đã có một cuộc tình thật đẹp và lãng mạn theo đúng những gì mình mơ ước. Tôi đã ấp ủ một cuộc sống gia đình tốt đẹp cho hai đứa sau này. Tôi xem anh ấy như chồng của mình, mọi người cũng xem như vậy, chỉ là chưa đám cưới thôi.
Vậy mà đùng một cái, anh nói “Anh không có tình yêu với em, anh đối xử với em như tình cảm của một con người với một con người. Em là cô gái tốt, nhưng tất cả những gì anh làm cho em đều miễn cưỡng đối với anh”. Anh nói với tôi những lời vô cùng phũ phàng, tôi như muốn chết lặng, trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi không còn muốn làm gì nữa cả. Tình yêu của tôi dành cho anh ấy lớn lắm, ngoài sự cảm thông, tôi còn có sự kính trọng, tin tưởng và yêu thương nữa. Anh ấy lớn hơn tôi đến 9 tuổi, có học thức, chưa từng lập gia đình và trong lòng thật sự mong muốn có một gia đình hạnh phúc, có vợ và những đứa con.
Nhưng chị Ngân ơi, cũng giống như chồng chị, anh ấy làm việc rất chăm chỉ, lại biết lo lắng cho mọi người, luôn là niềm tự hào của mọi người trong gia đình. Vậy mà, công việc làm ăn thất bại, tiền tài danh vọng mất hết, anh suy sụp và không còn thiết gì nữa cả. Anh không cần tôi bên cạnh, không lòng dạ nào để nghĩ đến chuyện yêu đương và sau một thời gian anh đã nói thế với tôi. Anh đã rời xa tôi 2 tháng nay rồi chị à, chị nghĩ xem tôi sẽ làm gì đây, sẽ nói gì với ba mẹ, anh chị em và bạn bè, hàng xóm...
Tôi nghĩ tình yêu khó có thể đến với người đàn ông khi trong họ có nhiều áp lực như vậy. Mình là phụ nữ, là vợ, có lẽ mình nên hiểu anh ấy nhiều và bên cạnh anh ấy, anh chị nên ngồi lại, bình tĩnh nói chuyện với nhau. Nếu chị thật sự yêu anh ấy, chị nên chấp nhận tất cả, an ủi, động viên và chia sẻ với anh ấy, cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Tôi nghĩ anh ấy là người biết chuyện, và có tình cảm với chị, nếu không anh ấy đã không cưới chị. Hiện tại, tôi chấp nhận tất cả, sẽ cùng anh gánh vác mọi khó khăn và cùng vượt qua.
Có lẽ chị và nhiều người sẽ nói tôi dại khờ vì phí hoài tuổi thanh xuân cho một người đã phũ phàng nói với mình như vậy. Nhưng đó là tình yêu thật sự, khi yêu ai, mình chỉ muốn làm và mong điều gì đó tốt đẹp đến với người mình yêu thôi. Đôi lời gửi chị, mong chị sớm vượt qua nỗi đau này và giải quyết chuyện gia đình ổn thỏa. Tôi không biết chị có đọc được bài viết này không, nhưng viết ra như thế này tôi cũng thấy lòng nhẹ nhõm hơn.