Xin chào các bạn, tôi là tác giả của bài viết "Phá thai vì giận chồng" và cũng là nhân vật chính. Tôi xin cám ơn lời nhận xét và lời khuyên của mọi người. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và vì vậy tôi muốn lên đây để nói thêm.
Sau một năm chia tay anh, tôi lên đây để chia sẻ cũng tức là tôi đang nhìn lại chính mình, đối diện với sự thật, với những gì xảy ra. Tôi cũng biết hối cải, nhưng nguyên cớ gì biến tôi thành con người đáng sợ thế này thì không phải lỗi do tôi.
6 năm sống chung với anh, tôi hoàn toàn hài lòng, nhưng tôi không thích làm dâu. Thời gian đầu sống chung nhà với ba má anh, tôi rất khó chịu. Suy nghĩ của họ cũng khác lạ so với tôi, và tôi khó chịu nhất là khi họ xen quá nhiều vào chuyện riêng của vợ chồng tôi, nhất là mẹ chồng, bà xen vào đủ thứ chuyện kể cả chuyện đất đai của vợ chồng tôi. Mặc dù chuyện tình dục đối với tôi rất quan trọng nhưng khi sống chung nhà tôi cũng biết giữ ý tứ. Nhưng về lâu dài, do gặp quá nhiều chuyện nên tôi mới bảo ra riêng.
Các bạn cho rằng tôi không biết hối cải? Tôi đã thật sự hối cải khi quyết tâm làm thụ tinh ống nghiệm với anh. Tôi đã kích thích buồng trứng đến 6 lần mặc dù biết sau này sẽ dễ bị ung thư, tôi đã cố gắng nhưng tại anh không cố gắng cùng tôi vượt qua. Chẳng phải anh hèn nhát và thiếu bản lĩnh hay sao? Anh đã đi tìm người khác để sinh con cho anh, anh bỏ tôi trong lúc khó khăn. Thời gian anh ở công ty nhiều hơn ở nhà, anh để tôi cô đơn thì thử hỏi một người đàn bà như tôi làm sao chịu đựng được.
Tôi cũng là người, cũng có nhu cầu bản năng chứ. Lúc sống chung, tôi luôn đáp ứng đủ mọi nhu cầu của anh, những chuyến du lịch đến Đà Lạt, Bến Tre, tôi đều vồn vã với anh, nhưng khi tôi cần thì anh không đáp ứng được. Chính anh cũng biết điều đó. Tôi ngoại tình thì các bạn lên án, còn chồng tôi ngoại tình thì được thông cảm? Thật sự có công bằng sao?
Chồng tôi thường ốm đau, thời gian dài anh nằm viện và chuyển đổi công ty, tôi chăm lo cho anh, lương của anh còn không bằng lương của tôi. Tôi cũng hay giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn khi thấy trên mạng, điều đó chứng tỏ tôi cũng không quá xấu xa. Trong cuộc sống vợ chồng, tôi lo cho anh từng li từng tí, chỉ có điều tôi không chấp nhận chuyện anh "yếu" thôi. Tôi vẫn luôn làm tròn bổn phận người vợ trong thời gian sống với anh. Vậy mà anh không nghĩ đến tình nghĩa.
Bất nhẫn nhất là khi tôi nghe được người của gia đình anh nói “Từ trước tới giờ các con yêu ai, dắt về là ba má cưới liền, nhưng tình nghĩa với con Trang còn nặng lắm con phải suy nghĩ thật kỹ”. Họ cũng có con gái bị chồng bỏ vì ngoại tình vậy mà lại bật đèn xanh cho con trai mình như thế. Không những thế, ba của anh còn nói với tôi rằng “bây giờ còn độ tuổi sinh đẻ thì hãy giải thoát cho nhau tìm cơ hội mới, chứ đợi đến khi hết rồi liệu con có bỏ nó không”, cái này là ông ấy dụ tôi giải thoát cho anh ấy. Chính vì tôi nhìn ra rằng gia đình chồng không thương yêu tôi, lại đồng lõa với con trai mình như thế thì mới thấy tôi sống xa họ là một quyết định đúng đắn. Vốn dĩ bản chất họ cũng không tốt, vậy mà anh luôn bênh vực gia đình mình.
Tôi biết có những việc tôi làm đáng bị khinh rẻ nhưng việc làm của chồng tôi và gia đình anh ấy cũng không phải tốt lành gì. Ngay cả anh cũng thế, kể từ khi có bồ, anh giấu tiền bạc với tôi. Vốn dĩ anh làm lương bao nhiêu cũng giao hết cho tôi, thậm chí những ngày lễ lộc, anh đưa tôi đi xem phim, xem kịch… thì tôi cũng không cho anh thiếu tôi một đồng.
Đọc đến đây có lẽ các bạn cho rằng tôi quá xấu xa, nhưng không phải thế đâu, mà chẳng qua tôi không muốn anh có nhiều tiền để rồi mèo mỡ. Trong cuộc sống, tôi đã hy sinh cho anh rất nhiều nhưng tôi thật sự không ngờ…
Đúng là tôi đã nhiều lần muốn phá cái thai của kẻ thứ 3, tôi phải giành lại hạnh phúc của mình, nhưng anh quá lạnh lùng. Suy nghĩ kỹ không có anh thì cũng có người khác đến với tôi. Vả lại, nếu thật sự ông trời cho anh đứa con thì tôi phải lấy hết tài sản. Đó cũng là sự công bằng cho những đớn đau mà tôi phải chịu, cũng như đó là cái giá mà anh phải trả cho tôi.
Tuy hiện giờ, chúng tôi vẫn đang tranh chấp về mặt tài sản nhưng tôi sẽ không chịu buông những gì mà tôi đã gây dựng cùng với anh, khi anh bỏ tôi cũng đồng nghĩa rằng anh mất tất cả. Đã nhiều lần tôi muốn buông xuôi vì vẫn còn thương yêu anh, nhưng những đau khổ mà anh gây ra cho tôi vẫn còn đó nên...
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cố gắng tìm sự tĩnh lặng cho chính mình. Nhưng cứ mỗi khi về nhà thì tôi đều nhớ đến anh. Tôi phải làm sao đây để thoát khỏi cảnh này? Có bạn khuyên tôi đi tu nhưng tôi không muốn mất tất cả. Bây giờ tôi cũng không muốn suy nghĩ thêm vì trong đầu cứ như một mớ bòng bong. Tôi thật sự mệt mỏi. Cố gắng quên nhưng vẫn không quên được.
Trang