Quay lại iOne |

Hân hạnh đồng hànhHân hạnh đồng hành

Cha - người tuyệt vời nhất

Tuy cha chỉ ở bên tôi 18 năm nhưng đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất với tôi. Hình ảnh cha luôn ghi sâu trong ký ức của tôi, không thể nào quên.

Người không thể quên! Vâng, đúng vậy. Có lẽ, đối với các bạn, người không thể quên có thể là một người bạn, một người vừa mới quen hoặc thậm chí là mối tình đầu với những kỷ niệm đẹp. Nhưng đối với tôi, hình ảnh người cha thân yêu luôn hiện lên trong tâm trí tôi, không bao giờ quên được.

Mười tám năm, có lẽ là một khoảng thời gian không quá dài trong cuộc đời của một con người, nhưng đó lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi.

Tôi nhớ ngày tôi còn bé, vào mỗi buổi tối, là con út trong nhà nên tôi hay nhõng nhẽo đòi cha đọc truyện cho nghe. Có những hôm cha nói cha mệt, nhưng vì chiều tôi nên cha vẫn cố gắng đọc truyện cho tôi vui. Nhớ nhất là cái lần mẹ và anh trai tôi vắng nhà, cha làm cho tôi một cái diều rất đẹp. Hai cha con cùng nhau ra đồng thả diều. Vì diều thả bằng dây len nên dây bị đứt, chiếc diều rơi xuống giữa cánh đồng. Cha lại cất công lội ra giữa ruộng chỉ để tìm diều cho tôi lấy cái chơi. Cha thương tôi lắm, cứ mỗi lần tôi mệt không chịu ăn cơm lại làm cha lo lắng. Lúc ấy, tôi còn gắt và khó chịu với sự quan tâm của cha, chắc cha buồn nhiều lắm.

Không giống như những người cha khác, cha tôi không được khỏe mạnh nên chỉ ở nhà lo việc cơm nước, những việc mà đáng lẽ ra thuộc về người phụ nữ trong gia đình. Cha ốm nên mẹ tôi vất vả rất nhiều. Có lẽ vì thế mà tính cách của mẹ dần trở nên khó tính hơn. Những áp lực cơm áo gạo tiền đã khiến không khí trong gia đình tôi ngày một nặng nề.

Chứng kiến những cuộc cãi vã của cha mẹ mà tôi cảm thấy bị tổn thương vô cùng, nhất là khi cha nổi giận và dùng bạo lực với mẹ tôi. Lúc đó, tôi ghét cha lắm. Vì cha làm cho mẹ tôi khóc rất nhiều. Có những lúc tức giận, cha đuổi mẹ và hai anh em tôi ra khỏi nhà. Nhìn mẹ thu dọn đồ đạc để chuyển lên nhà bà ngoại mà tôi cảm thấy rất sợ. Tôi sợ tôi phải sống xa cha tôi vì đứa trẻ nào mà chẳng mong ước có cả cha và mẹ bên cạnh, gia đình yên ấm hạnh phúc chứ. Đã không ít lần, mẹ tôi viết đơn ly hôn bảo tôi mang xuống cho cha ký mà tôi chỉ biết khóc. Nhưng rồi vì thương hai anh em tôi còn nhỏ dại, cha mẹ tôi lại làm lành với nhau.

Khó khăn lắm gia đình tôi mới có những ngày yên ấm và hạnh phúc bên nhau thì cũng là lúc cha tôi phát phát hiện ra bệnh. Đó là những ngày tháng tôi thi xong đại học và chuẩn bị lên trường nhập học. Thời gian ấy, cha tôi đau bụng liên miên, ho suốt mấy tháng liền không khỏi, ai cũng nghĩ cha bị chứng trào ngược dạ dày nên chủ quan không đưa cha đi khám. Nhìn cha như vậy, tôi lo lắng giục mẹ đưa cha đi khám, khi về mẹ chỉ nói cha tôi bị viêm gan B. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ bệnh này vẫn có thể chữa trị được chắc không có vấn đề gì cả. Thế nhưng, buổi trưa hôm ấy, mẹ nói với tôi: "Cha mày bị ung thư tụy, bác hàng xóm cũng bị bệnh này và đã mất". Nói xong mẹ tôi òa lên khóc nức nở. Còn tôi, tôi ngồi thẫn thờ, không nói được câu nào vì quá sốc.

Chiều hôm ấy, bác đưa cha tôi đi Bắc Ninh kiểm tra lại thì bác sĩ chuẩn đoán cha bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Nước mắt tôi cứ thế lăn dài trên má. Ngày tôi học cấp 3, có lần cha nói với tôi: "Cha chỉ muốn ra đi sớm để các con đỡ khổ". Nghe cha nói mà tôi giận cha lắm. Chỉ tưởng tượng ra có một ngày tôi mất cha mãi mãi, không bao giờ được gặp cha nữa mà lòng tôi thắt lại, hai mắt đỏ hoe. Ấy thế mà cái ngày tôi sợ nhất lại sắp xảy ra, thời gian mà cha ở bên tôi chỉ được đếm bằng từng ngày.

Ngày tôi đi lên trường nhập học cũng là ngày mẹ đưa cha tôi nhập viện để truyền hóa chất. Vì học năm nhất, lịch học lại kín tuần, tôi chỉ được nghỉ ngày chủ nhật nhưng tôi vẫn cố gắng về nhà với cha mẹ. Mỗi lần tôi về, cha lại hỏi: "Mai con lại đi à?", tôi chỉ khẽ đáp vâng. Nhìn cha ngày càng gầy đi hốc hác, tóc rụng hết mà tôi chẳng thể ở bên chăm sóc cha được ngày nào, tôi cảm thấy đau lòng và có lỗi với cha nhiều lắm. Sinh nhật tôi 18 tuổi là ngày cha tôi phẫu thuật cắt đi hai phần ba dạ dày, tôi lo lắng gọi điện liên tục cho mẹ tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe của cha, chỉ mong cha bình yên được ngày nào hay ngày ấy.

Nhưng điều gì đến cũng phải đến, cái ngày tôi sợ nhất cũng tới, ngày tôi mất cha.

Rạng sáng hôm ấy, cha mẹ tôi định quay trở lại bệnh viện để xạ trị đợt tiếp theo thì cha tôi lên cơn đau bụng quằn quại. Mẹ đỡ cha đi xuống phòng khách ngồi nghỉ để mẹ chuẩn bị đồ đạc. Khi mẹ xuống nhà thì thấy cha mồ hôi toát ra đầm đìa, cha ngất lịm đi. Mẹ chạy lên phòng gọi tôi: "Mày có dậy đi không? Cha mày đang ngất ở dưới nhà kia kìa". Biết có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng vùng dậy chạy xuống dưới nhà.

Cha nhìn tôi với ánh mắt buồn rầu, miệng mấp máy như muốn nói điều gì đó với tôi nhưng không đủ sức để nói. Tôi như chết lặng, nhìn cha thẫn thờ. Bác sĩ tới bế cha tôi lên trên phòng và truyền đạm dinh dưỡng cho cha. Thế nhưng, cha đã quá yếu, dường như không còn biết gì nữa. Bác sĩ lắc đầu khiến tôi sững sờ rồi cứ thế òa khóc nức nở. Tôi chạy xuống nhà vì không dám chứng kiến cảnh tượng ấy. Cả buổi sáng hôm ấy, ngồi bên cạnh cha, tôi chỉ biết khóc và cầu mong cho cha được yên nghỉ. Căn nhà vắng cha, bỗng trống vắng đến lạ lùng, giờ đây tôi chẳng còn được trêu đùa cùng cha, chẳng còn nhìn thấy cha cười. Không khí u buồn tràn ngập gia đình tôi.

Thấm thoát cha xa tôi cũng đã gần bốn năm rồi, những ký ức đẹp bên cha với những lần trốn mẹ đi thả diều hay những buổi tối được nghe cha đọc truyện vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi, không thể nào quên được. Dù cha đã đi xa mãi mãi nhưng hình ảnh cha luôn còn mãi trong trái tim tôi.

"Cảm ơn cha vì đã là một người cha tuyệt vời của con!".

Lý Nguyễn

The unforgettable one - Người không thể quên" do Báo điện tử VnExpress, Trang tin tức giải trí iOne.net cùng Ngân hàng Thương mại Cổ phần An Bình (ABBank) phối hợp tổ chức, thông qua hình thức bình chọn trực tuyến và đánh giá của ban giám khảo. Cuộc thi không giới hạn độ tuổi tham gia.

Bài dự thi xuất sắc do giám khảo quyết định sẽ nhận giải thưởng 15 triệu đồng. Bài thi được yêu thích nhất do độc giả bình chọn sẽ nhận giải thưởng 8 triệu đồng. Ngoài ra, 12 bài thi vào chung khảo nhận nhuận bút 1 triệu đồng mỗi bài.

Ban tổ chức nhận bài thi từ nay đến hết ngày 16/5 tại địa chỉ ione.vnexpress.net/nguoi-khong-the-quen. Vòng chung khảo diễn ra từ 28/5 đến 31/5. Xem chi tiết tại đây.

Bình luận

Đơn vị thực hiện