Người không thể quên là cuộc thi để độc giả chia sẻ câu chuyện có thật về một người đặc biệt bạn từng yêu, từng ghét… hoặc một người quan trọng, góp phần định hình nên bạn của ngày hôm nay. Một người bạn sẽ không quên suốt cuộc đời này.
Hân hạnh đồng hành
Ba vẫn sống mãi trong tim con
Kiếp này con chưa đáp tròn chữ hiếu, nếu có kiếp sau, con xin được làm con của ba một lần nữa, con yêu ba.
Đã qua lâu lắm rồi cái tuổi mộng mơ, đã qua lâu lắm rồi cái thời yêu thích những câu chuyện thần tiên cổ tích. Có lẽ càng khôn lớn, càng nếm trải sự đời, người ta càng biết chấp nhận sự thật và thôi mơ mộng. Vậy mà, có một sự thật đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được... rằng tôi đã mất ba. Hơn lúc nào hết, tôi bỗng khát khao một điều ước, một giấc mơ trở về đến cháy lòng.
Chiều nay, nghe nhà bên văng vẳng mấy lời ca giọng cổ: "Trời ơi bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn Bạch Thu Hà" mà lòng tôi nhói đau đến lạ. Trước mắt như lờ mờ hình ảnh người cha thân thương đang ngồi ngâm nga mấy câu vọng cổ bên tách trà chiều. Thảng hoặc, đứa con gái nhỏ sẽ chạy đến nghe và vòi ông dạy cho nó hát. Nhưng lần nào cũng vậy, cô bé đều nhăn mặt bảo rằng khó ơi là khó.
Trời sẩm tối, hai cha con vào nhà dùng cơm theo tiếng mẹ gọi. Nếu trên bàn ăn là đĩa thịt kho thì ba sẽ lấy đi phần mỡ, rồi gắp phần thịt cho cô con gái cưng. Nếu là cá, ông lặng lẽ bóc xương rồi gắp phần đầu, chừa lại phần thân cá cho con. Cô bé sẽ ra chiều thích thú và ăn cơm rất vui vẻ.
Tối đến, ba sẽ ôm cô con gái nhỏ vào lòng để kể cho nó nghe những câu chuyện tiếu lâm dí dỏm nhưng đầy tính triết lý. Lắm lúc nó ngủ quên, ông nhè nhẹ bế nó về phòng và đặt lên trán nó một nụ hôn. Thế là nó say giấc cả đêm.
Trong ký ức của tôi, ba là một người cha dịu dàng và cưng chiều tôi hết mực. Không giống như những ông bố nghiêm khắc hay khó tính khác, ba luôn có cách để răn dạy tôi bằng những câu nói nhẹ nhàng nhưng có sức nặng để đời. Có lẽ chính vì vậy mà khác với quy luật chung, tôi gần gũi ba hơn mẹ.
Tôi còn nhớ rất rõ, khi tôi trải qua những rung động đầu đời với một bạn học cùng lớp, ba cũng là người đầu tiên phát hiện ra điều đó. Lúc ấy, chúng tôi chỉ là những cô cậu học sinh ăn chưa no, lo chưa tới. Vì muốn tôi chuyên tâm vào việc học nên ông đã lặng lẽ tìm gặp người con trai kia để nói chuyện. Kết quả là, chúng tôi chấm dứt cơn say nắng đầu đời. Hẳn nhiên, tôi đã trải qua những ngày tháng đau buồn và ba chính là người đã dìu tôi bước qua những tháng ngày buồn đau ấy.
Cứ thế, tôi lớn lên trong tình thương yêu và sự chở che, bảo bọc của ba. Vòng tay ba luôn rộng mở đón tôi vào lòng. Bàn tay ba nâng tôi dậy mỗi lần vấp ngã. Đôi cánh tay rắn chắc của ba dìu bước tôi qua những chông gai, thử thách của cuộc đời.
Là con một nên tôi vô tư thừa hưởng đặc quyền của cô "con gái rượu". Vô tư đến mức vô tâm. Vì vô tâm, nên tôi không thể hiểu những gian lao, vất vả của ba, không kịp nhận ra mái tóc ba ngày càng thêm sợi bạc, dáng hình ba ngày một héo hon. Tôi quá bận bịu để trưởng thành mà quên mất rằng ba tôi cũng đang ngày một già yếu.
Tôi lên Sài Gòn học đại học và lập nghiệp ở đó để theo đuổi sự nghiệp và công danh. Tôi nghĩ một khi tôi thành đạt, tôi có thể phụng dưỡng và báo hiếu cho ba tốt hơn. Tôi nghĩ ba vẫn còn trẻ và khỏe mạnh. Tôi đã luôn nghĩ như thế cho đến ngày nhận được hung tin: Ba tôi mắc ung thư phổi giai đoạn cuối.
Đau đớn và hối hận tột cùng! Đau đớn vì biết rằng tôi không còn nhiều thời gian được ở bên cạnh ba. Hối hận vì tôi đã bỏ lỡ cơ hội quan tâm và yêu thương ba trước đó.
Những ngày chăm sóc ba bên giường bệnh, tôi luôn ao ước những điều giá như. Giá như tôi có thể chịu đau thay cho ba. Giá như tôi có thể giảm tuổi thọ để ba tôi được sống tiếp. Giá như tôi có thể quay ngược thời gian. Giá như tôi biết quan tâm đến ba nhiều hơn. Giá như tôi nói yêu thương ba nhiều hơn... Nhưng đáng tiếc, cuộc đời lại chẳng bao giờ có hai chữ "giá như".
Ba tôi đã ra đi vào rạng sáng ngày rằm tháng Tám trong một buổi trời mưa buồn lạnh lẽo. Mẹ con tôi đã khóc cạn nước mắt trước nỗi đau quá lớn này. Đi đâu, làm gì cũng chạm vào ký ức và nỗi nhớ. Từng cái bàn, cái ghế, chiếc giường... tôi như thấy hình bóng ba vẫn hiện diện quanh đây, vẫn lo lắng cho cảnh nhà mẹ góa con côi mà chưa nỡ trút sạch bụi trần.
Ba ơi! Nếu thế giới Tây phương là có thật, con hy vọng ba hãy buông bỏ nợ trần, đừng mang gánh nặng vì mẹ con con nữa, để linh hồn ba được nhẹ nhàng, thanh thản và sớm phiêu diêu nơi miền cực lạc.
Ba ơi! Ba đừng lo lắng nhé, con sẽ không để mình mắc cùng một sai lầm lần nữa. Nếu như trước kia con cứ mãi tự trách mình đã không thể báo hiếu cho ba, thì giờ đây con dồn sức để phụng dưỡng mẹ. Vì con biết cuộc đời vốn dĩ vô thường. Vì yêu thương không chờ đợi bao giờ.
Một người chỉ thực sự chết đi khi không còn ai nhớ đến họ. Và một người sẽ sống mãi nếu không bao giờ bị lãng quên. Giống như vậy, ba vẫn luôn sống mãi trong tim con.
Kiếp này con chưa đáp tròn chữ hiếu, nếu có kiếp sau, con xin được làm con của ba một lần nữa. Con yêu ba...
Ba mươi năm ba lao tâm khóc nhọc
Ba mươi năm chốn ta bà ba lặn lội kế mưu sinh
Ba mươi năm ba chăm chút thâm tình
Ba mươi năm ba nuôi con khôn lớn
Nếu con là đóa hoa xuân mơn mởn
Ba là bóng chiều tà chiếu rọi cánh hoa kia
Nếu con thức học bài chỉ một đêm khuya
Thì ba đã bao đêm thức canh con yên giấc
Tình của ba như núi cao chất ngất
Như biển rộng sông sâu không thể lấp đầy
Ba lặn lội gian nan qua ngày tháng
Dáng ba gầy cho dáng đứng con cao
Mái tóc ba giờ đã phai màu
Pha sương gió một đời ba tần tảo
Hết vì con lại lo cho cháu
Không phút giây nào ba được nghỉ ngơi
Không còn ba ở trên đời
Chẳng còn nhìn thấy nụ cười của ba
Chẳng còn nghe thấy lời ca
Đôi câu vọng cổ ngân nga mỗi chiều
Đông về cơn gió quạnh hiu
Thổi xuyên cành lá bao nhiêu muộn phiền
Năm tháng nào đứng lặng yên
Mà sao con vẫn niềm riêng đau buồn
Mất ba rồi lệ con tuôn sầu thảm
Dáng mẹ buồn ảm đạm buổi chiều đông
Con nấc lên nghẹn đắng cõi lòng
Ba đã đi, rời xa con mãi mãi...
Nếu có thể một lần ba sống lại
Một lần thôi là mãi mãi trong đời
Một lần thôi gọi hai tiếng ba ơi
Để con khỏi chơi vơi trong niềm nhớ
Ba là máu là tim là hơi thở
Đêm giật mình tỉnh giấc gọi... Ba ơi!
Nguyễn Minh Ngọc Hà
0
Vote
Bình luận