Bằng chứng vô hình là tác phẩm mới của đạo diễn Trịnh Đình Lê Minh sau Thưa mẹ con đi, được remake từ bộ phim đình đám Hàn Quốc - Blind (Nhân chứng mù, 2011).
Phim kể về Thu (Phương Anh Đào đóng) - một cựu cảnh sát không may gặp tai nạn khiến hai mắt tổn thương vĩnh viễn. Dù đôi mắt mù lòa, Thu sử dụng các giác quan khác để hình dung về vạn vật. Trong một buổi tối, cô vô tình trở thành nhân chứng của vụ tai nạn. Dựa vào trực giác và phán đoán, Thu báo cảnh sát lùng bắt hung thủ. Hải (Otis thủ vai) - một cậu thanh niên đôi mươi - cũng nhận mình là nhân chứng của vụ án. Hành động của Thu và Hải biến họ thành đối tượng mới của gã sát nhân.
Lê (Quang Tuấn đóng) - là một bác sĩ phẫu thuật, chuyên lừa và rình bắt những cô gái trẻ để thỏa mãn sở thích biến thái. Khi phát hiện Hải, Thu đang cung cấp đặc điểm nhận dạng của mình cho cảnh sát, hắn bắt đầu rình rập và tấn công họ. Cuộc rượt đuổi giữa sát nhân máu lạnh và hai nhân chứng yếu thế bắt đầu từ đây.
Làm lại từ bộ phim chiếu cách đây gần 10 năm, đạo diễn Trịnh Đình Lê Minh thêm thắt một số chi tiết để phù hợp bối cảnh hiện tại, như việc Thu dùng trợ lý ảo để việc sinh hoạt hàng ngày dễ dàng hơn. Nguyên do nhân vật chính bị mù được đạo diễn tiết lộ ở phân cảnh hồi tưởng, thay vì đưa ngay đầu phim như bản gốc. Cách tiếp cận này khiến câu chuyện được kể một cách khéo léo, không bị đột ngột.
Thu được giới thiệu là một cựu cảnh sát, được huấn luyện bài bản, lành nghề, vận dụng tốt kỹ năng nghiệp vụ khi tham gia tập huấn. Tuy nhiên, kỹ năng này không được bộc lộ khi cô đối đầu với sát nhân Nguyên. Mất đi đôi mắt, các giác quan khác và khả năng phán đoán của Thu nhạy bén hơn, nhưng trong cảnh "cận chiến" với kẻ xấu, cô hoàn toàn lép vế. Thu giống như một cô gái bình thường hơn là một cựu sĩ quan. Tính nhất quán của phim vì thế mà giảm.
Phương Anh Đào diễn xuất tốt bằng ánh mắt. Ở cảnh hồi tưởng khi thị lực còn sáng rõ, Phương Anh Đào thể hiện ánh mắt lanh lợi, có hồn trái ngược hẳn ánh nhìn vô định hiện tại. Khán giả dễ dàng nhận thấy sự thay đổi của Thu trước và sau sự cố. Cô cũng tận dụng cơ mặt thay cho đôi mắt để biểu lộ cảm xúc dè chừng, hoảng loạn, sợ hãi khi đóng cảnh mù.
Quang Tuấn tiếp tục có vai diễn kẻ sát nhân sau Thất sơn tâm linh. Lần này, diễn xuất máu lạnh của anh được nâng tầm. Nam diễn viên có cảnh quay cận đặc tả đôi mắt "long sòng sọc" khiến người xem lạnh gáy. Chất biến thái của nhân vật còn được anh biểu đạt qua cách nhấn, nhả câu thoại và giọng nói thì thào.
Tuy nhiên, nhật vật Lê được xây dựng như "siêu nhân" hơn là bác sĩ phẫu thuật. Dù bị đập ghế, tẩm dầu châm lửa thành "ngọn đuốc sống" vẫn không ảnh hưởng đến thể lực của hắn. Tên sát nhân tiếp tục rượt đuổi, đánh đấm, áp đảo phe cảnh sát, thậm chí định cưỡng bức nạn nhân dù đang bỏng toàn thân. Tình huống này khiến phim xa rời thực tế.
Nhân vật bạn gái của Lê được hiểu là mở đầu cho chuỗi tội ác của tên này nhưng thời lượng xuất hiện quá ngắn, dẫn đến việc động cơ khiến Lê săn lùng gái trẻ và tâm lý của hắn không được làm rõ.
Lần đầu chạm ngõ điện ảnh, Otis có diễn xuất mượt mà, tự nhiên và lăn xả trong những phân đoạn truy đuổi. Tuy nhiên, cách bộ phim xây dựng nhân vật Hải chưa thật sự thuyết phục. Là thanh niên trai tráng, khỏe mạnh nhưng Hải chịu biến thành "bao cát" cho Lê nã đòn. Những lần đối đầu giữa hai nhân vật này chỉ đọng lại hình ảnh Hải vật lộn chống trả.
Bằng chứng vô hình sử dụng tông màu ám xanh lạnh lẽo làm chủ đạo, tăng sức bí ẩn và vẻ đáng sợ cho phản diện. Phim khá chú trọng tiếng động giúp khán giả như được hóa thân thành Thu - người nhận biết thế giới thông qua âm thanh.
iOne đánh giá: ★★★☆☆
Thúy Anh