Tôi năm nay 32 tuổi, cái tuổi mà các cụ nói là đã có khả năng tự lập, tự quyết định các vấn đề quan trọng của cuộc đời. Chính vì thế tôi viết thư này để quyết định cứu danh dự cho mình và gia đình đồng thời tìm kiếm một cơ hội mới.
Tôi tốt nghiệp đại học kinh tế vào năm 2002. Tôi đã có một công ty riêng cho mình sau nhiều năm làm việc tại một tập đoàn lớn. Chỉ sau 2 năm công ty tôi đã có một hệ thống khách hàng khá rộng tại Hà Nội, Sài Gòn, Hải Phòng, Đà Nẵng.
Công ty tôi cũng đạt được 1 số thành tích nhỏ với các giải thưởng trong ngành. Doanh thu hiện tại đạt 500-700 triệu /1 tháng. Sau khi trừ hết chi phí bao gồm cả khoản vay 1,7 tỷ đồng của ngân hàng thì thu nhập của vợ chồng tôi còn lại 70-80 triệu.
Nếu mọi chuyện chỉ có thế thì tôi đã có một tương lai rộng mở và không có gì phải bàn. Vợ tôi là một người hiền lành và tốt bụng, rất yêu thương chồng con và hết mình với gia đình.
Trong việc kinh doanh vợ tôi cũng thông minh và nhanh nhẹn. Vợ tôi cũng hay giao lưu vay và cho vay đối với một số bạn bè, đối tác tin cậy và mọi rắc rồi cũng bắt đầu từ đây.
Năm 2011 là năm kinh tế Việt Nam có nhiều biến động và luồng tiền từ ngân hàng không vay được dễ dàng như trước nên việc cho vay tín dụng bên ngoài phát triển. Vợ tôi cùng một số bạn bè tham gia vào guồng tín dụng đó.
Tôi chỉ đơn thuần là người quản lý về mặt kinh doanh cũng như sản xuất của công ty nên cũng không để ý nhiều đến công việc tài chính và tín dụng bên ngoài của vợ tôi, bởi vợ tôi vẫn là người quản lý về tài chính của công ty.
Đến tháng 3 năm nay, tôi thấy việc trả nợ các đối tác cung cấp nguyên liệu không đúng hẹn và nguồn vốn để phát triển không thấy đâu thì vợ tôi mới nói thật cho tôi biết là đã tham gia vào đường dây tín dụng bên ngoài và công việc không gặp thuận lợi.
Thế là bao nhiêu vốn liếng, tiền hàng bán được vợ tôi đã trang trải những chỗ vay mượn thân quen. Ngoài ra vợ tôi còn vay nóng nhiều nơi với tổng số nợ ngoài hiện nay khoảng 3 tỷ.
Nghe vợ nói vậy, tôi đã rất hoang mang bởi với thu nhập của tôi hiện nay không thể đủ trả tiền lãi 3 tỷ ( khoảng 6 - 9 triệu / ngày) chứ chưa nói gì đến các khoản phải trả ngân hàng hoặc sinh hoạt gia đình.
Tôi cũng đã đi vay mượn khắp những nơi thân quen, bạn bè nhưng không được là bao, chỉ đủ trang trải vài món nhỏ lẻ. Tôi cũng đã đến gặp các chủ nợ xin cho thời gian để tôi trả nợ phần gốc còn tôi xin phần lãi nhưng họ không đồng ý. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và đang dần tuyệt vọng.
Có lẽ ai làm kinh doanh ít nhiều cũng đã từng sống trong cảnh nợ nần và hiểu được tâm trạng của tôi lúc này. Tôi là một người đàn ông cứng rắn và chịu được mọi kham khổ nhưng lại yếu kém trong các mối quan hệ về tài chính. Tôi không có khả năng để xoay chuyển tình thế trong lúc này.
Bởi thế tôi viết những dòng này chỉ mong gặp được các nhà đầu tư có thể bàn bạc và đầu tư vào công ty tôi giúp tôi có khả năng trả nợ. Dù sao thời điểm khó khăn này công ty tôi vẫn đang làm ăn có lãi và rất có triển vọng phát triển sản xuất để cung cấp cho thị trường trong nước và xuất khẩu.
Trong trường hợp khác, tôi cũng mong gặp được chủ doanh nghiệp nào đó có lòng hảo tâm muốn giúp đỡ tôi. Tôi sẵn sàng làm việc không lương 10 năm cho doanh nghiệp để có thể nhận được số tiền 3 tỷ trước mắt giúp tôi trang trải nợ nần cho vợ tôi.
Tôi không phải là người quá tài năng nhưng để cứu vãn danh dự và hạnh phúc gia đình tôi sẽ đem hết sức mình để làm việc. Tôi tin là giá trị tôi đem lại cho doanh nghiệp xứng đáng với số tiền tôi đã nhận. Bởi trong lúc này tôi không còn sự lựa chọn nào khác là bán sức lao động chân chính của mình.
Dù có nhận được sự giúp đỡ trực tiếp về tài chính hay không thì đây cũng là lời tâm sự chân tình của tôi. Tôi rất mong nhận được những lời chia sẻ từ bạn đọc. Xin cảm ơn tòa soạn và tất cả bạn đọc!
Phan Dương