Phá hỏng đám cưới, làm ngập phòng ngủ, yêu cầu trời mưa bé lại hay liên tục mắng chửi lễ tân là những vị khách mà nhân viên khách sạn gặp phải.
Sáng sớm ngày 31 tháng 5.
Diệp Hàn được cứu rồi, nhưng La Thiên lại không may bị một chiếc kim cắm vào vai trái.
Khi tôi và La Thiên đến được xưởng công nghiệp hoá chất bị bỏ phế đó, cả người tôi nặng trình trịch, tôi không thể nào, tôi vẫn khó có thể định thần lại sau nỗi kinh hoàng khi nghe tin Lãnh Mộng Phàm là hung thủ.
8 giờ tối, tôi và La Thiên cùng ngồi đối diện nhau trong phòng trà nhỏ ở quán trà.
Nạn nhân tên Bồ Bằng, nam giới, 47 tuổi, là công nhân trường đại học Giang Xuyên.
12h đêm, Diệp Hàn đã ngủ say, nhưng Lãnh Mộng Phàm lại trở đi trở lại, hình như ngủ không được yên giấc.
Tôi trở về ký túc xá, đã nhìn thấy ngay trên bàn đặt một bó hoa hồng đỏ rực rất to, Diệp Hàn và Lãnh Mộng Phàm đang đứng cạnh bó hoa cười cười nói nói.
Đợi sau khi hai anh em Cố Ngôn đi khỏi đó, tôi băn khoăn hỏi La Thiên: “Ban ngày tôi chịu đựng sự nóng nực, ban đêm tôi chịu sự giá lạnh, không thể nào chợp mắt ngủ được, tôi thường xuyên như vậy” là ý gì? Đây là ám thị sao?”
Nạn nhân tiếp theo chết vì “ngạo mạn”.
Tôi biến thành một cánh diều đã bị đứt dây, cứ thế rơi thẳng xuống dưới, bên tai vang lên tiếng gió rít, đâm thẳng màng nhĩ tôi.
Ngày 25 tháng 5, sáng sớm.
Quay về trường học, tôi ngạc nhiên nhìn thấy Bồ Bằng lại đang cắt tỉa chậu cảnh ở trước tòa nhà Hành chính, tư thế giống y như hôm qua, như thể ngồi cắt tỉa từ hôm qua đến tận bây giờ vậy.
Quan Vũ Phi, tại sao cậu lại ngốc như vậy…
Hôm nay tôi không đi học, suốt cả buổi sáng đều lên mạng tra cứu tài liệu liên quan đến “Bảy tông tội”. Cũng có người nói “tham ăn” là Beelzebul, nhưng phần nhiều vẫn là Beelzubub.
Quan Vũ Phi chết rồi. Tôi không thể nào tha thứ cho La Thiên, cũng không thể nào tha thứ cho bản thân mình.
Tôi nghĩ như thế này, cứ xuống dưới tầng nhặt giúp Quan Vũ Phi đồng xu. Nếu như không tìm thấy, tôi sẽ lấy một đồng xu khác thay thế, đều là đồng xu mà, chẳng phải đều giống nhau cả sao.
Lúc hơn 1 giờ đêm, tôi trở mình liên tục không tài nào ngủ được, vừa vặn Quan Vũ Phi cũng không ngủ được cho nên chúng tôi mặc áo khoác cùng bước lên sân thượng toà nhà ký túc xá.
Ngày 22 tháng 5. Hôm qua trời đổ mưa rào suốt một đêm, hôm nay cuối cùng cũng đã tạnh mưa, ánh nắng rạng rỡ chiếu vào trong lớp khiến đầu óc tôi nặng trịch lơ mơ không thể nào lấy lại tinh thần được.
Cô ấy lại bị nói lắp rồi, sự căng thẳng quá mức trong lòng cô ấy đã bị bại lộ hoàn toàn. Tôi càng cảm thấy kì lạ, cho dù bị người khác nhìn thấy thì sao chứ?