Em và anh không phải tri kỷ, chẳng phải tình nhân, càng không phải bạn thân. Em chỉ đơn giản không muốn mất anh bằng mọi giá, kể cả việc trở thành một kẻ bên lề, không tên.
Anh nói sau khi cưới tôi sẽ chuyển qua chạy đường ngắn, không ra Hà Nội nữa, từ từ không gặp gỡ nữa sẽ quên cô ấy. Tôi không hoàn toàn tin nên bí mật tìm hiểu thấy họ nhắn tin, gọi điện mùi mẫn hàng ngày.
Mẹ từng nghĩ, nếu người đàn ông ấy không chấp nhận mẹ sẽ ôm con ra đi đến nơi không ai biết mẹ con mình, rồi kiếm một công việc và nuôi con. Hình như suy nghĩ đấy quá xa vời, thực thế không thể như vậy.
Tôi muốn chia tay nhưng biết với tính cách của anh, nếu tôi chủ động làm việc đó thì anh sẽ không ngần ngại lên các mạng xã hội nói xấu tôi. Tôi sợ mọi chuyện ầm ĩ lắm, chỉ muốn chia tay trong bình yên.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng êm đềm hạnh phúc, còn biết bao lo toan vất vả nên xin đừng dằn vặt nhau bằng tình cảm ngoài luồng như thế. Nếu hết yêu thương nửa kia, xin hãy chia tay rạch ròi rồi mới kiếm tìm tình yêu mới.
Biết anh dối gạt nhưng tôi vẫn chờ đợi như con ngốc, chán rồi anh cũng vứt bỏ tôi. Suy cho cùng tôi cũng chỉ là một trong số những người đàn bà đi qua đời anh, xót xa quá.
Em nói nhất thời không kiềm chế được bản thân và đi quá giới hạn với người đó. Em chia sẻ rằng vì quá buồn, quá cô đơn, cộng thêm áp lực công việc nhưng vẫn khẳng định cuộc sống này không thể thiếu tôi.
Em bảo vẫn còn thương người cũ quá, không ai có thể thay thế người ấy được. Em còn nói tôi đừng trách em vô tâm, vô tình làm gì, em có lý do của riêng mình.
Lâu nay tôi vẫn sống một mình, đi học, làm việc rồi đi đá bóng với mọi người (tôi đá bóng rất hay) nhưng lúc nào cũng chỉ lủi thủi, không dám nói chuyện cùng ai, thậm chí sợ mọi người bắt chuyện với mình.
Vợ chồng tôi cãi nhau anh cũng gọi điện nói với vợ cũ, rồi còn ghi âm hoặc gọi các chị bạn ra để trợ giúp khi chúng tôi có mâu thuẫn. Đôi khi vợ chồng tôi cãi nhau mà vợ cũ của anh cứ liên tục réo điện thoại để ra giải quyết.
Tôi có công việc ổn định, là phóng viên một hãng thông tấn lớn, được giao lưu, tiếp xúc với những con người tài giỏi trên thế giới. Tôi có học thức, hiểu biết nhưng lại vướng vào thứ ngu dốt nhất trần đời này, đó là cá độ bóng đá.
Tôi bắt gặp tin nhắn đầy yêu thương, có cả những lời dâm ô tục tĩu của vợ với cậu đồng nghiệp. Tôi chết lặng, tay chân run rẩy, hai người họ đã thừa nhận tất cả.
Về làm dâu nhà tôi, bao đêm vợ phải khóc. Tôi biết em buồn và đau khổ nhiều nhưng có lẽ bản tính và sự ham chơi trong tôi còn nhiều nên cứ mặc kệ.
Mỗi lần gần nhau em lại muốn quan hệ, tôi biết em sợ tôi "có tất cả" rồi sẽ chán nên luôn muốn gần gũi tôi. Có vài lần tôi tỏ ra mệt và từ chối thì cảm nhận em lại lo âu, buồn bã và nghĩ ngợi lung tung rằng tôi chán em.
Anh không mang lại hạnh phúc cho em thì xin để cho em thức dậy, em muốn lấy chồng. Cha mẹ già rồi, muốn nhìn thấy con gái mình có gia đình, hạnh phúc bình thường như bao người phụ nữ khác.
Tôi sinh thường, nằm viện được ba ngày là về phòng trọ, chủ nợ lại đến tìm, chồng bỏ đi không biết ở đâu. Tôi đang ở cữ mà phải cùng mẹ chồng đi ra quỳ lạy họ để tôi yên.
Em đã đi qua được nỗi đau ngày ấy và yêu một người khác. Em mạnh mẽ hơn, xinh đẹp hơn, thăng tiến hơn, đi nhiều nơi hơn, quan hệ rộng mở hơn và nghiệm ra nhiều điều hơn.
Em thú nhận chỉ có tí tình cảm với anh đồng nghiệp đó nhưng không biết sao lại chát chít như thế, bởi em biết tôi mới là quan trọng nhất.
Thời gian yêu tôi, anh đồng thời tán tỉnh người con gái khác, cũng với những câu: “Em có đồng ý yêu và lấy một người hơn em 18 tuổi, từng ly hôn, ra đi bằng hai bàn tay trắng, nhưng anh sẽ làm lại tất cả”.
Khi bố mẹ anh đồng ý cho chúng tôi tới với nhau thì gia đình tôi lại xảy ra chuyện lớn. Mẹ tôi tuyên bố vỡ nợ, sau nhiều năm lo xây nhà cho vợ chồng anh trai, mẹ vay nợ nhiều không thể trả được nữa, đó cũng là lúc anh trai tôi quay mặt lại với mẹ.