Nhiều lúc tôi nghĩ có nên kể cho anh về lần đầu? Rồi tôi nghĩ chuyện gì qua cứ để nó qua, hãy sống với hiện tại và tương lai.
Tôi quen em qua người chị làm chung. Lần đầu gặp, tôi thấy em xinh xắn, dễ thương, hay cười nhưng còn e thẹn và rụt rè khi giao tiếp.
Sao các cô gái không nói: "Nó là của tôi, tôi có quyền sử dụng. Anh là kẻ đến sau nếu không chấp nhận thì thôi".
Anh cho là em dối về quá khứ, với lại hai người không hợp tính. Anh nói thà lấy một người quê mùa dốt nát, hay lấy cave hơn lấy một người nói dối như em.
Tôi đã trao cho anh sự trong trắng trong tâm trạng hạnh phúc, không đắn đo, suy nghĩ, rồi thổn thức trong tay anh chỉ vì một câu nói: "Em phải là vợ của anh, nhớ đừng đối xử với anh như cô ấy nhé. Đừng bỏ anh”.
Thú nhận về việc mất cái ngàn vàng với anh xong, anh không còn đụng vào tôi nữa, như là ghê sợ bản thân tôi vậy. Khi về anh nói không biết có tha thứ cho tôi được không và cần suy nghĩ.
Có ai như tôi không, đêm tân hôn nằm khóc thút thít nhớ người cũ, ước được người cũ lấy đi cái ngàn vàng của mình chứ không phải chồng, ước mình chưa từng lấy chồng.
Lần đầu tiên của tôi không giống đa phần những người con gái khác, tôi không bị ra máu. Mỗi khi cãi nhau anh lại nói hàm ý về chuyện này.