Thứ hai, 9/12/2019, 00:00 (GMT+7)

Người cha mù hát rong mong đủ tiền ghép sọ cho con gái

Bị khiếm thị bẩm sinh, thường ngày, anh Bính kéo chiếc loa thùng đi hát khắp xóm trên, chợ dưới mong kiếm tiền chữa bệnh cho con.

Đồ nghề của anh Bính (43 tuổi, huyện Kim Thành, Hải Dương) là một chiếc micro ngay trước cằm, phía trên loa là chiếc hòm nhỏ đựng vài gói tăm, mấy vỉ tăm bông cùng phong kẹo cao su... Anh bị khiếm thị bẩm sinh, hiện hành nghề hát rong và tẩm quất tại nhà.

Anh Phùng Văn Bính. 

5 giờ sáng, anh Bính gọi xe ôm chở ra các chợ để đi hát, đến trưa thì về. Khoảng 4 giờ chiều anh lại ra các khu đông dân cư, nơi họp chợ để hát. Quãng đường di chuyển tùy thuộc vào điểm đến, gần thì 10 phút, xa đến cả tiếng đồng hồ chạy xe. Tối có khách gọi, anh nhận thêm việc tẩm quất tại nhà. 

Ngoài hát ở quanh huyện, thỉnh thoảng anh Bính đi các tỉnh để hát. Nhưng từ ngày con gái lớn trong gia đình gặp chuyện, anh không dám đi xa, chỉ hát gần nhà rồi về với con.

Chiều tối 13/8, trên đường đi làm về, Phùng Thanh Hằng (18 tuổi, con gái lớn của anh Bính) bị tàu hỏa quệt vào đuôi xe đạp điện. Cú va chạm mạnh khiến nữ sinh ngã xuống đất, dập não và gãy xương đòn trái. Cách đó một ngày, bà nội của Hằng bị đột quỵ phải chuyển lên Bệnh viện 108 (Hà Nội) để phẫu thuật. Hai biến cố liên tiếp dội xuống khiến cả gia đình anh điêu đứng.

Bất lực vì đôi mắt mù không thể đi xa, anh Bính chỉ còn trông chờ vào người vợ Hoàng Thị Mùi đi đến nơi con gái cấp cứu.

"Tôi nghe nói lúc ấy con bé chảy nhiều máu lắm, thường ngày nó đi làm về có sao đâu nhưng chắc lo lắng bà nội phải lên Hà Nội điều trị mà lơ đễnh, không nhìn trước sau. Mới hôm trước nó cứ đòi lên viện chăm bà nhưng gia đình ngăn lại vì đi hết thì ai ở nhà lo cho bố. Bà chưa phẫu thuật thì cháu lại xảy ra chuyện", ông Phùng Văn Vinh - ông nội của Hằng - nhớ lại ngày cháu gái gặp tai nạn.

Từ ngày con gái gặp chuyện, chị Mùi lên bệnh viện Việt Đức chăm con rồi lo chạy chữa khắp nơi, anh Bính ở nhà đứng ngồi không yên, bứt rứt vì muốn lên thăm con nhưng bị ngăn cản vì không biết đường, lại không nhìn thấy. Lên viện lại thêm việc cho vợ.

"Gia đình ngăn cản suốt nhưng nào anh ấy chịu nghe, có mấy bận cứ đòi lên bằng được, nhưng lên bệnh viện cũng không được vào thăm con. Ngồi dưới ghế đá chán chê, lên cầm tay con một lúc rồi lại về", người em trai anh Bính cho hay.

Tai nạn xảy ra khi Hằng vừa hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp THPT và đang xin đi làm tại công ty điện tử cách nhà 5km chưa đầy một tháng.

"Thời điểm vừa thi xong, cháu có xin tôi cho đi học đại học. Nhưng vì nghĩ lương của bố mẹ chỉ hơn 5 triệu đồng/ tháng, dù rất thương con tôi vẫn nghẹn lời khuyên con gái nên đi làm thay vì học đại học vì bố mẹ không thể trang trải học phí", anh Bính kể.

Khao khát đi học, nhưng hiểu nỗi lòng của bố mẹ, Hằng không thi đại học mà đi xin việc để đỡ đần gia đình, chăm lo cho em trai mới 11 tuổi. Ngày Hằng đi làm tại một công ty điện tử với mức lương hơn 4 triệu đồng/ tháng, cả gia đình anh Bính mừng thầm: Giờ đây con cũng bắt đầu tự nuôi sống bản thân.

Sau tai nạn, từ một người con gái thông minh, nhanh nhẹn luôn biết giúp đỡ bố mẹ, Hằng trở nên ngờ nghệch, ít nói và mỗi lần ra ngoài, gia đình đều phải khóa trái cửa vì sợ con gái ra ngoài không biết đường về.

Những lần nói chuyện Hằng chỉ đáp: "Có/ Không". Nhưng hễ có ai hỏi: "Em muốn đi học chứ?", cô kiên quyết trả lời: "Dạ không, em muốn đi làm ở công ty điện tử, vì đi làm có tiền giúp đỡ gia đình". Mỗi lần nghe con gái nói, cả gia đình không kìm được nước mắt.

"Người đi hát rong mong nhất là ngày trời nắng chứ trái gió trở trời là chết, nhất là mưa. Có những hôm đi hát mà trời đổ mưa, mình luống cuống mò mẫm lấy bạt che đồ, còn người thì ướt hết. Bộ loa, cái micro là 'cần câu cơm' giờ nó hỏng thì chết" - anh Bính tâm sự.

Một tháng ròng rã ở viện, gần 3 tháng về nhà, số tiền chạy chữa, thuốc men lên đến gần 400 triệu đồng, với đồng lương ít ỏi của gia đình, anh chị phải cắm sổ đỏ để vay tiền.

Chi trả hết 400 triệu đồng, giờ đây gia đình anh tiếp tục vay thêm 100 triệu đồng để làm phẫu thuật ghép sọ não (phần bị vỡ) vào tháng 12, khi sức khỏe Hằng đã dần hồi phục.

Bên trên chiếc loa thùng là một hòm nhỏ đựng tăm bông, tăm tre để bán.

Nợ cũ chưa trả, nợ mới đã đến, toàn bộ số tiền khám chữa bệnh cho con đều đi vay, nhưng gia đình anh luôn tâm niệm: Còn nước còn tát, miễn là con khỏe mạnh để mau chóng trở lại cuộc sống.

Ông Phạm Văn Lâm, trưởng thôn Dưỡng Mông, cho biết: "Ở trong thôn gia đình anh Phùng Văn Bính thuộc hộ cận nghèo, nhưng xét về mặt bằng chung thì là gia đình nghèo nhất. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, người vợ đi làm ở công ty là lao động chính, còn việc đi hát của Bính chỉ là phụ thêm. Từ ngày người con gái lớn bị tai nạn, gia đình cũng phải vay mượn, chạy chữa nhiều".

Thúy Quỳnh