Tôi biết ơn người thầy chưa từng dạy tôi ngày nào, nhưng đã cứu cả cuộc đời tôi bằng một câu nói.
Một hình ảnh vô tình in vào tâm trí khiến tôi thổn thức mãi.
Ngày bình thường bạn chỉ thấy tính cách, ngày bất thường bạn mới có thể thấy phẩm chất của một người.
Bao nhiêu lần gia đình bạn có người bị ốm và tìm đến y tế phường?
Đà Lạt với tôi không chỉ là đô thị nghỉ dưỡng thơ mộng mà kiến trúc sư nào đến đây cũng muốn góp phần tô điểm, đây còn là quê ngoại - nơi sống và làm việc của ông bà ngoại, cha mẹ và bà con, bạn bè của tôi.
Con gái tôi năm tuổi, hàng ngày đang bị “nhốt” trong nhà cùng anh 14 tuổi.
Khi một chú xe ôm hỏi tôi kết hôn chưa và tôi trả lời là “chưa”, gương mặt chú lộ rõ vẻ thất vọng.
Có lẽ phụ huynh nào cũng từng xuất hiện trong bài văn của con mình với vẻ ngoài và tính tình hoàn toàn không giống mình nhưng lại rất giống nhau.
Ở nhiều nước, khi tranh cử, các chính trị gia thường vẽ ra những viễn cảnh xán lạn trong nhiệm kỳ của mình. Nhưng lời nói không mất tiền mua, không phải lúc nào lời hứa cũng biến thành sự thật.
Dân tình nước Pháp đang xôn xao vì bánh mì baguette sắp tăng thêm khoảng 5-10 xu, lên đến mốc một Euro mỗi ổ, cao kỷ lục từ trước đến nay.
Tôi nhận được hàng chục câu hỏi như: Có nên cho con tiêm để yên tâm cho cháu đến trường? Người đã tiêm có bị nhiễm Covid-19 và lây cho người cùng nhà chưa tiêm?
Ngồi cạnh tôi trong đám cưới, bỗng Quang nói: “Em có miếng đất trên Ba Vì, muốn xây dựng trại nuôi lợn công nghệ cao, bác ủng hộ em nhé”.
Một chiều, khi sang khu vực bệnh nhân đã hồi phục, tôi nghe thấy tiếng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ, không nhận ra em à?”.
Tôi cảm nhận sâu sắc những mất mát trong tâm hồn của một giáo viên không được đến trường.
Buổi họp phụ huynh online đầu tiên của năm học biến thành cuộc tranh luận: cho các con đến trường hay tiếp tục học online ở nhà.
Hàng chục doanh nghiệp phía Nam tôi quen buộc phải thu hẹp quy mô hoặc tiếp tục tạm dừng sản xuất bởi cùng lý do: thiếu người làm.
Gần đây tôi tham gia một câu lạc bộ mới, gọi là “Đàn ông quá bối rối về giá trị của họ trên thị trường”.
Bước vào đời, tôi làm giảng viên Đại học Mỏ - Địa chất, gần như không động chạm mấy đến ghế lãnh đạo, trách nhiệm và lợi ích.
Mẹ tôi năm nay gần 90 tuổi, sống ở Nghệ An. Từ ngày nghỉ hưu, tháng nào tôi cũng về quê thăm mẹ.
Cuối tháng sáu, tôi ra Hà Nội, dự định chỉ ở hai tuần nhưng rồi đã ăn đủ ba cái rằm.