Xem và chứng kiến nhiều mẫu quảng cáo, chiến dịch truyền thông đại chúng của những "gã khổng lồ" quốc tế ngay trên đất Việt, tôi cảm thấy chạnh lòng khi nhìn lại những "cậu bé" doanh nghiệp Việt Nam.
Sau một ngày học tập ở trường khá vất vả, các em nhỏ ở tuổi này đang nũng nịu cha mẹ, được đi chơi hay dỗ dành để vào bàn học thì những em nhỏ này lại bắt đầu cuộc mưu sinh buổi tối với những gói hàng được sắp sẵn.
Cưới xong mẹ chồng lấy ít tiền mừng cưới của vợ chồng tôi để mua cho anh chồng chiếc xe máy. Chồng tôi không được vui vì anh đang đi chiếc xe rất cũ.
Nhìn hình ảnh người đàn ông nhếch nhác, oằn mình cõng trên lưng bao bố lớn đi ngang chiếc xe hơi đắt tiền mà tôi không khỏi chạnh lòng, xót xa.
Ngồi trong phòng làm việc, tôi bỗng chạnh lòng nhớ tới cha ở nhà phải một mình làm cỏ ngoài sân, giặt chăn màn, quét dọn trước sau... Mẹ thì tảo tần buôn bán ngoài chợ cả ngày, chẳng ai phụ trông coi dù cửa hàng tấp nập.
Ông cụ đẩy chiếc xe đạp với những bó sen được buộc chặt xung quanh hay những bà cụ ngồi bán hàng rong trong chợ, trên đường khiến tôi không khỏi chạnh lòng.