Thứ tư, 15/7/2020, 14:57 (GMT+7)

'Ác nữ' Thanh Sói: Nổi tiếng vẫn bán cá, ở nhà 12m2

Thanh Hoa nói cô không chạnh lòng khi bị gọi là 'nữ diễn viên nghèo nhất Việt Nam'.

Thanh Hoa sinh năm 1982, học võ từ năm 17 tuổi, sau đó trở thành huấn luyện viên karate. Năm năm sau, qua một người bạn, cô bén duyên với công việc cascadeur và đóng thế cho nhiều ngôi sao. Nhờ vai Thanh Sói - bà trùm buôn bán trẻ em với gương mặt sắt đá, tính cách máu lạnh - trong Hai Phượng (2019), Thanh Hoa được công chúng biết đến rộng rãi.

Diễn viên Thanh Hoa.

Đến điểm hẹn với iOne tại một quán trà ở trung tâm quận 1 (TP HCM), Thanh Hoa mặc trang phục năng động với áo thun trắng, quần shorts jeans. Cô cột tóc cao, trang điểm nhẹ. Nữ diễn viên nói khán giả vốn thích cô không vì ngoại hình, hàng hiệu mà bởi sự chân thành, mộc mạc. Do đó, cô vẫn giữ phong cách xưa. Có điều, "ác nữ" thấy mình điệu hơn. Cô sắm mỹ phẩm, tập tành makeup để "lỡ có khán giả nhận ra, xin chụp ảnh cùng, nếu tôi xuề xòa, lếch thếch quá cũng kỳ".

Đối lập với vẻ dữ tợn, sắt đá trên màn ảnh, Thanh Hoa ngoài đời có gương mặt hiền lành. Cô nói năng nhỏ nhẹ, cách giao tiếp điềm đạm, ôn tồn. Ở tuổi 38, Thanh Hoa vẫn lẻ bóng. Ngoài đóng phim, cô vẫn duy trì cửa hàng cá tại một khu chợ nhỏ ở quận 4. Sau khi nuôi các em khôn lớn, trưởng thành, Thanh Hoa vẫn vùi đầu vào công việc để dành dụm tiền với ước mong sửa lại căn nhà nhỏ rộng 12 m2 mà bố mẹ để lại cho bốn chị em cô sau khi qua đời.

Cuộc sống xáo trộn vì bất ngờ nổi tiếng

- Lý do chị ít tham gia các dự án phim ảnh sau 'Hai Phượng'?

- Sau vai Thanh Sói, nhiều đạo diễn, nhà sản xuất ngỏ ý mời tôi hợp tác. Tuy nhiên tôi từ chối vì nhiều vai không phù hợp với mình. Tôi xuất thân từ cascadeur lại hạn chế về ngoại hình, sắc vóc. Do đó, tôi chỉ nhận những vai hành động vì đây là ưu thế.

Tôi chăm xem phim hành động của Hollywood để học những đòn hay, xem những phim tình cảm Hàn Quốc để mài giũa cảm xúc. Luyện phim là cách để bản thân hiểu trong hoàn cảnh ấy, diễn viên sẽ diễn thế nào. Nếu sau này có nhận phim ở dạng vai tương tự, tôi sẽ áp dụng được mà không bị bỡ ngỡ. Ngoài ra, tôi cũng đọc truyện, đọc sách để rèn luyện trí tưởng tượng, thể hiện nhân vật được giao một cách phong phú, sáng tạo hơn.

Gần đây, tôi vừa hoàn thành vai chính trong webdrama Bánh bèo hữu dụng và diễn xuất trong phim ca nhạc Ngược dòng Nguyên Hương 239 của ca sĩ Phương Thanh. Tôi vừa nhận thêm hai lời mời phim điện ảnh nhưng chưa muốn tiết lộ quá nhiều. Thời gian tới, tôi muốn thử sức với những vai diễn nặng về cảm xúc. Tôi không muốn mình mãi đánh đấm, hổ báo trên màn ảnh.

Trailer Hai Phượng
 
 
Thanh Hoa trong 'Hai Phượng'.
Vai Thanh Sói giúp Thanh Hoa gây ấn tượng.

- Cuộc sống của chị thay đổi thế nào sau vai Thanh Sói?

- Thời gian đầu, cuộc sống của tôi xáo trộn. Tôi gần như không thể làm được việc gì vì phải dành thời gian đi quảng bá phim, trả lời phỏng vấn truyền thông. Được nhiều fan kết bạn trên mạng xã hội, tôi khá bất ngờ vì xưa nay khán giả chỉ thích những vai chính diện. Ra đường, tôi được nhiều người nhận ra, xin chụp ảnh cùng. Những anh em trong nhóm cascadeur động viên, chúc mừng. Hàng xóm, những khách hàng thường mua cá của tôi ở chợ gặp tôi thường trêu 'sao ở ngoài hiền khô mà lên phim dữ dằn quá vậy?'.

Ngày xưa, mỗi khi nói chuyện, giao tiếp với truyền thông, tôi rất ngại. Tôi không giống nhiều bạn trong showbiz, có thể nói bóng gió, hoa mỹ. Cũng có lúc, tôi stress vì chưa chuẩn bị sẵn tâm lý. Tôi sợ những câu nói thẳng, thật của mình chẳng may đụng chạm hoặc làm tổn thương ai đó. Nhưng hiện tại, tôi tự tin hơn. Tôi vẫn thẳng tính nhưng biết dùng những từ ngữ đẹp đẽ hơn.

Sự nổi tiếng bất ngờ cũng tạo khoảng cách giữa tôi với một vài bạn trong nhóm cascadeur. Tôi cố gắng dung hòa, sống chừng mực như trước, thay vì nói chuyện kiểu cách. Cuộc sống của tôi xáo trộn trong khoảng 2 tháng thì kết thúc. Sau đó, tôi trở về cuộc sống đời thường. 2h30 sáng, tôi thức dậy, đi lấy hàng ở chợ đầu mối Bình Điền. Nếu về sớm, tôi tranh thủ ghé nhà, ngủ chợp mắt khoảng 30 phút đến 1 tiếng vì chợ 6h mới bắt đầu họp. 11h, bán hết cá, tôi về nhà ngủ trưa. 18h30, tôi đi tập ở câu lạc bộ cascadeur. Sau khi dùng bữa tối, tôi tranh thủ học, đọc sách, xem tivi, nghe nhạc. Một ngày của tôi kết thúc vào lúc 22h.

- Thu nhập của chị cải thiện thế nào?

- Cát-xê của tôi cao hơn trước. Khi còn làm cascadeur, tôi không mấy bận tâm về cát-xê và hợp đồng vì mọi thứ đã có anh Quốc Thịnh - trưởng câu lạc bộ cascadeur Quốc Thịnh - lo. Sau này, tôi làm diễn viên độc lập nên phải đối mặt với nhiều thứ phức tạp.

Nhiều lúc, tôi muốn tăng cát-xê nhưng sợ phiền lòng nhà sản xuất. Đôi khi có vai diễn phù hợp nhưng điều khoản hợp đồng, tiền công thiệt thòi quá cho mình, tôi phải từ chối. Nhiều người nghĩ tôi chỉ là cascadeur, nhờ may mắn mà có chút tiếng tăm, giá vậy là được rồi. Nhưng tôi nghĩ mình lao động chân chính, nghiêm túc, không xin không của ai bất kỳ thứ gì nên chắc chắn, tôi phải nhận lại những thứ xứng đáng với công sức mình bỏ ra.

Trang điểm, ăn mặc điệu đà là cực hình

Thanh Hoa tự nhận mình điệu đà hơn sau 'Hai Phượng'.

- Gần đây chị có vẻ chăm chút, để ý đến ngoại hình hơn?

- Tôi làm cascadeur, từng đóng thế cho nhiều ngôi sao của làng giải trí nên ít nhiều hiểu được sự phức tạp của môi trường showbiz. Quen với công việc đứng sau ánh hào quang của người khác nên khi được nhiều khán giả biết đến, tôi thật sự bất ngờ, thậm chí có phần bối rối.

Sống trong showbiz lâu, tôi thấy có những bạn chưa quá nổi tiếng nhưng vẫn chịu đầu tư cho vẻ bề ngoài để gây chú ý. Còn tôi, tôi biết mình là ai, khả năng, điều kiện kinh tế thế nào. Tôi biết cái mình cần là gì, khán giả yêu mến mình vì điều gì chứ không phải phong cách bên ngoài. Bây giờ, nếu ai bảo tôi bỏ ra mấy chục triệu đồng để đầu tư cho quần áo, nhan sắc, chắc chắn tôi không chi. Số tiền đó, tôi dùng để lo cho gia đình, học những thứ cần thiết.

Sau vai Thanh Sói, một số anh chị trong showbiz cũng có góp ý với tôi rằng, giờ đã vào showbiz, có chút tiếng tăm, đi ra ngoài không cần phải xài đồ hiệu gì ghê gớm nhưng nhất định phải ăn mặc chỉn chu, đàng hoàng. Tôi tiếp thu ý kiến trong điều kiện kinh tế của mình. Tôi bắt đầu sắm mỹ phẩm, tập tành trang điểm. Chẳng may gặp người hâm mộ, họ yêu cầu chụp hình chung mà trông mình lôi thôi, lếch thếch, không chỉn chu, sạch sẽ thì rất kỳ. Thay vì đầu tư hàng nghìn USD cho váy áo, tôi chỉ mặc những chiếc áo vài trăm nghìn đồng nhưng phù hợp với vóc dáng.

Ngày xưa, tôi nghĩ chẳng ai quan tâm đến mình nên có chút buông thả trong phong cách. Việc trang điểm, ăn mặc điệu đà với tôi là cực hình. Thời gian đầu tôi thấy có chút bất tiện nhưng dần dà, tôi hiểu đây là việc mà bất kỳ nghệ sĩ nào cũng cần phải làm để đáp trả sự yêu mến, quan tâm của khán giả. Bên cạnh đó, tôi thấy mình nữ tính hơn khi chăm chút vẻ ngoài. Phụ nữ mà, có chút phấn son, ra đường cũng tự tin hơn.

- Chị đã hòa nhập được với môi trường showbiz?

- Tôi vẫn chưa quen lắm. Nhiều sự kiện mời nhưng phải thân quen, tình cảm lắm tôi mới nhận.

Cũng có một người anh khuyên tôi sửa sống mũi gãy để ngoại hình hoàn thiện hơn. Nhưng là diễn viên hành động, tôi không muốn sửa bất kỳ điểm nào trên khuôn mặt mình. Tôi sợ khi nâng mũi, bản thân sẽ nhát trong những cảnh đánh đấm. Tôi cũng sợ dao kéo. Xem biến chứng hậu thẩm mỹ của một số trường hợp, tôi thấy sợ. Thà mình cứ như vậy đi.

Nổi tiếng vẫn bán cá, ở nhà 12 m2

- Lý do chị vẫn ra chợ bán cá sau khi nổi tiếng?

- Bán cá là nghề truyền thống của gia đình tôi. Ba mẹ qua đời sớm, các em của tôi đang ở tuổi ăn học trong khi bản thân chẳng có bằng cấp, tôi bắt đầu tiếp quản nghề bán cá để mưu sinh. Nghề này giúp gia đình tôi sống yên ấm hơn 10 năm qua. Không có nghề bán cá, tôi không biết cuộc đời mình và các em sẽ đi về đâu. Nếu làm công nhân, lương khoảng 5 triệu đồng, thu nhập ấy sẽ chẳng đủ để tôi trang trải chi phí học hành, ăn uống cho các em. Buôn bán có thể lời lãi không nhiều nhưng có đồng vô đồng ra, ổn định cuộc sống.

Sau khi biết tôi góp mặt trong Hai Phượng, nhiều khách quen thắc mắc tại sao tôi nổi tiếng còn đi bán cá, không tập trung cho phim ảnh. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết mỉm cười. Thử hỏi, một năm có bao nhiêu phim hành động. Đợt dịch Covid-19 vừa rồi, thị trường phim ảnh hoàn toàn đóng băng. Nếu không có nghề bán cá chắc cả nhà tôi chết đói. Hơn nữa, nghề bán cá cũng khá tự do. Mệt mỏi, tôi có thể nghỉ mà chẳng ai than phiền gì. Bữa nào đi đóng phim, tôi nghỉ bán. Còn không có dự án gì, tôi vẫn đi bán thế thôi!

Cũng giống như nghề cascadeur. Không đi đóng thế nữa nhưng cứ đều đặn 18h30 hàng ngày, tôi lại lên sân cascadeur tập chung với anh em. Tôi luôn có sự chuẩn bị về thể lực, kỹ thuật của mình chứ không phải có chút tiếng tăm là nằm ở nhà, há miệng chờ sung. Văn ôn võ luyện, mình không thể bỏ dở. Đi tập cũng là cơ hội để gần gũi, tâm sự với anh em. Không đi quay nữa nhưng nói bỏ rất khó. Khi nào có gia đình, công việc bận quá, tôi sẽ gác đam mê này sang một bên.

Thanh Hoa hàng ngày vẫn đi bán cá.

- Lý do ít khi chị khi nhắc đến công việc bán cá của mình?

- Tôi từng tự ti và cảm thấy mặc cảm với nghề này. Tôi từng giấu kín công việc của mình với bạn bè vì sợ bị khinh. Bây giờ tôi trân trọng, yêu quý nghề. Tôi nghĩ làm nghề gì cũng được, miễn làm bằng sức lao động của mình thì đều đáng quý. Có thể một vài năm nữa, khi hết duyên, tôi sẽ nghỉ bán cá và chuyển qua nghề khác.

Thời điểm phim ra mắt, có nhiều đơn vị đề nghị quay phóng sự về công việc của tôi. Tôi không đồng ý vì ngại phô trương hoàn cảnh quá nhiều, càng không thích ai thương hại mình. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ xây dựng hình ảnh theo lối mộc mạc, hiền lành. Có sao, tôi sống như vậy. Rùm beng mọi thứ lên sẽ có nhiều người nhòm ngó, tôi không thích điều đó.

- Nhờ hiệu ứng từ một vai diễn, nhiều nghệ sĩ mua nhà, tậu xế hộp. Chị thì sao?

- Nhà tôi có bốn chị em. Một đứa đã có gia đình. Hiện tôi ở với hai em, một trai một gái. Chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ với diện tích 12 m2 ở quận 4. Nhà tôi nhỏ, chỉ có tầng một và gác lửng nên không chia được phòng. Ngôi nhà này do ba mẹ để lại.

Chúng tôi sinh hoạt lâu năm ở đây nên không thấy bất tiện. Trước đây, nhà có 6 người. Ba chị em gái tôi ngủ chung trên gác lửng, còn ba mẹ ngủ với em trai bên dưới. Sau này, khi ba mẹ tôi qua đời, một em gái đi lấy chồng, nhà còn ba người nên rộng rãi hơn.

Đất ở TP HCM không rẻ. Để mua căn nhà rộng hơn là ngoài khả năng của chúng tôi. Tôi và các em đang cố gắng hùn tiền để xây nhà cao hơn. Mỗi người ở một tầng có lẽ sẽ thoải mái hơn. Cuối năm nay, gia đình tôi cũng sẽ cưới vợ cho cậu út.

- Nổi tiếng vẫn đi bán cá, ở nhà 12 m2, chị có cảm thấy chạnh lòng?

- Tôi thấy bình thường. Ở lâu trong showbiz, tôi biết nhiều người có thể kiếm tiền từ những thứ khác, không phải bằng công việc họ đang làm. Hiểu và biết rõ nên tôi cứ sống là chính mình thôi! Ai chẳng muốn mình giàu, kiếm được nhiều tiền. Nhưng nhiều người phải đánh đổi để có được điều đó. Tôi thì chắc chắn không dám đánh đổi nên đành phải an phận, có gì xài đó. Tôi muốn những thứ mình có được là từ khả năng, thực lực của mình. Tôi không cần ai cho mình bất kỳ điều gì.

Lấy bằng đại học ở tuổi 38

- Điều khiến chị tự hào nhất ở hiện tại?

- Hoàn thành ước mơ lấy bằng đại học và thay ba mẹ, nuôi nấng các em nên người là điều tôi tự hào nhất.

Cha mất năm tôi 25 tuổi. Hai năm sau, mẹ cũng qua đời. Sự ra đi của ba mẹ khiến tôi gục ngã. Tôi sụp đổ, đau đớn. Tôi nghĩ mình chẳng còn gì trong cuộc đời này. Nhưng nhìn lại ba đứa em còn đang tuổi ăn, tuổi học, tôi tự nhủ bản thân phải mạnh mẽ. Tôi dặn lòng mình phải là chỗ dựa cho các em, thay ba mẹ nuôi chúng nó nên người. Đây là cách tôi báo đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục của ba mẹ.

Thời gian sau đó, tiền ăn uống, chi phí học hành của các em, mình tôi xoay xở. Ba em biết tôi gánh vác mưu sinh nên ngoan, học giỏi và rất nghe lời. Đến hiện tại, các em của tôi đều có bằng đại học, có đứa hai bằng và tự lo được cho cuộc sống của riêng mình. Giờ nghĩ lại, nếu thời điểm đó, tôi không mạnh mẽ thì các em hiện tại sẽ không được học hành tới nơi tới chốn. Tôi không nuối tiếc vì không dành thời gian cho bản thân bởi tôi luôn là người đặt gia đình lên hàng đầu.

Thanh Hoa hạnh phúc khi tốt nghiệp đại học ở tuổi 38.

- Nhận bằng đại học ở tuổi 38, ngoài sự tự hào, chị có cảm xúc gì?

- Là chị cả trong một gia đình nghèo. Hoàn cảnh khó khăn, tôi buộc phải nghỉ học từ năm lớp 6 để phụ giúp cha mẹ gánh nặng kinh tế. Lớn lên, ra xã hội, không có kiến thức nên tôi thấy mình thua kém nhiều người. Nhiều trường hợp, trước mặt tôi thì khen nhưng sau lưng lại chê bai trình độ học vấn.

Bên cạnh đó, nhìn các em, bạn bè trở thành sinh viên, tôi ao ước được học đại học. Mãi đến khi hai em tôi tốt nghiệp đại học, gánh nặng kinh tế vơi bớt, tôi mới dám thực hiện ước mơ đi học của mình. Tôi học lại lớp 6 khi đã 27 tuổi. Tôi nghĩ chỉ khi mình có kiến thức, sự hiểu biết thì dạy dỗ, bảo ban các em mới nghe và nể phục.

Đi học để lĩnh hội kiến thức nên tôi luôn tập trung cao độ. Trong quá trình học, những gì không hiểu, tôi hỏi lại bạn bè, thầy cô. Không biết sau này, tấm bằng đại học có giúp ích được gì cho tôi hay không, nhưng tôi luôn muốn đi học để bổ sung kiến thức. Cuối năm ngoái, tôi bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp. Đáng lẽ đầu năm nay, tôi sẽ chính thức nhận bằng. Tuy nhiên, vì Covid-19, lịch nhận bằng bị dời lại. Dự kiến tháng 7 năm nay, tôi sẽ có trong tay tấm bằng cử nhân ngành Giáo dục thể chất của Đại học Sư phạm Thể dục Thể thao TP HCM sau 10 năm đèn sách.

- Các em đã trưởng thành, bản thân cũng hoàn thành xong việc học, chị đã tính đến chuyện kết hôn?

- Tôi không đặt nặng chuyện yêu đương, kết hôn ở tuổi này. Mọi thứ để duyên quyết định. Tôi thà lấy chồng muộn chứ không vội bởi gặp 10 người bạn thì 7-8 người than vãn về đời sống hôn nhân. Tôi không phải mẫu người thấy người ta có đôi, có cặp, bản thân phải sốt sắng lên đi kiếm. Nếu còn trẻ, lựa chọn sai, mình có quyền sửa. Bây giờ già rồi, nếu chọn sai người, tôi sẽ không còn cơ hội làm lại.

Tôi sống đơn giản nên không đặt ra nhiều tiêu chí khi yêu. Tôi chỉ muốn yêu một chàng trai có chí tiến thủ, biết vươn lên trong cuộc sống và tôn trọng mình.

Thiên Anh
Ảnh: Maison de Bil